Triệu Lương Ngọc gật nhẹ đầu, nghĩ cách kiếm một bộ quần áo đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông bình thường, cứ thế dẫn Văn Đông Lai ra ngoài.
Loại tông môn như Cửu Phượng Kiếm Tông đâu có nơi nào giam giữ người, thậm chí không có cả nhà tù.
Gian mật thất kia chỉ là mật thế bế quan của đệ tử Cửu Phượng Kiếm Tông mà thôi.
Triệu Lương Ngọc dùng thân phận đại sư huynh dẫn Văn Đông Lai ra ngoài, chuyện này cũng không khó.
Sau khi đưa Văn Đông Lai ra ngoài, Triệu Lương Ngọc đến thẳng phòng sư phụ, chuẩn bị tố cáo.
Lâm Nhai Tử thấy Triệu Lương Ngọc đến bèn mỉm cười ấm áp nói: “Lương Ngọc à, có chuyện gì không?”
Thật ra Lâm Nhai Tử rất coi trọng Triệu Lương Ngọc, dù sao đây cũng là đệ tử hắn dạy dỗ hơn mười năm, hơn nữa đối phương vẫn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí hắn đã coi Triệu Lương Ngọc là con rể.
Triệu Lương Ngọc vẻ mặt nghiêm túc nói: “Sư phụ, tên Sở Hưu kia định bôi xấu căn cơ của Cửu Phượng Kiếm Tông ta!”
Lâm Nhai Tử cau mày nói: “Lương Ngọc, đừng nói bậy. Bây giờ Sở huynh đệ chính là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, mọi thứ mà hắn làm đều là để giúp đỡ Cửu Phượng Kiếm Tông ta. Ngươi lén lút nói xấu hắn, nếu người khác biết thì không tốt đâu.”
Triệu Lương Ngọc vô cùng đau đớn nói: “Sư phụ, ngài có biết tên Sở Hưu kia đã làm gì không? Hắn bắt Văn Đông Lai của Văn Phong Các lại, uy hiếp đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3737449/chuong-1475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.