Còn giao tình giữa hắn và Lâm Nhai Tử mấy năm trước, đứng trước lợi ích này thì có tính là gì? Cùng lắm thì khi động thủ mình không quá nặng tay là được.  
 Thật ra mấy năm nay thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng tạm được, tiếc là sau khi phụ thân của Lâm Nhai Tử qua đời, Cửu Phượng Kiếm Tông càng ngày càng kém.  
 Thực lực không đủ, không giữ được bảo vật, vậy không thể trách người khác tham lam được.  
 Đúng lúc này, một đệ tử hốt hoảng chạy vào nói: “Chưởng môn, người của Cửu Phượng Kiếm Tông đánh tới cửa rồi!”  
 Phương Trường Hà nhíu mày, thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Lâm Nhai Tử còn có lá gan làm vậy ư? Đúng là ta coi thường hắn rồi. Ra ngoài xem xem rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lâm Nhai Tử có dũng khí chủ động xuất thủ.”  
 Không phải Phương Trường Hà tự đại mà là hắn thật sự không để Lâm Nhai Tử trong mắt.  
 Hắn là võ giả xuất thân từ đại phái Chiến Võ Thần Tông ở Nam Vực, cho dù bây giờ bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng võ nghệ vẫn còn.  
 Đệ tử xuất thân từ đại phái đỉnh phong như hắn, được dạy dỗ và cung cấp tài nguyên vượt xa võ giả bình thường như Lâm Nhai Tử.  
 Tuy Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có thể truy ngược tới đại phái Huyền Thiên Cảnh tại Bắc Vực, nhưng đó là chuyện vài trăm năm trước, không liên quan gì tới Lâm Nhai Tử hiện tại.  
 Khi Phương Trường Hà dẫn người ra ngoài, thấy tinh nhuệ của Cửu Phượng Kiếm Tông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3736789/chuong-1467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.