🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Trong buổi tiệc tối, Lâm Nhai Tử mời tất cả giới cao tầng trong Cửu Phượng Kiếm Tông tới, ngược lại cũng khiến Sở Hưu chứng kiến thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông. 

 Trong toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông, võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ có mười mấy người, cộng thêm tông chủ Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực này đặt ở Phương Lâm Quận đã là thế lực không kém nhưng chỉ ở mức trung bình, còn đặt ra toàn bộ Đông Vực thì không có danh tiếng gì. 

 Nhưng nếu ở hạ giới, thực lực như vậy đã đủ tư cách trở thành đại phái trong ca dao giang hồ, thậm chí số đại phái trên ca dao giang hồ cũng có thể xếp hạng trung bình. 

 Đương nhiên chuyện này cũng không có gì đáng so sánh, vì tuy Sở Hưu không biết diện tích cụ thể của một quận trong Đại La Thiên, nhưng hiển nhiên diện tích một quận ở nơi này lớn hơn một quận ở hạ giới. 

 Có lẽ vì không có hoàng triều quản lý, cho nên phương thức quản lý của toàn bộ Đại La Thiên tương đối thô kệch. 

 Toàn bộ Đông Vực chỉ có mười mấy quận, Cửu Phượng Kiếm Tông có thể xếp hạng như vậy trong một quận đã là môn phái khá có thể diện, cho dù không phải đại phái nhưng cũng không phải môn phái nhỏ. 

 Sau khi mời Sở Hưu vài chén rượu để ngỏ ý cám ơn, Lâm Nhai Tử lại hỏi dò Sở Hưu: “Sở huynh đệ, danh tiếng Cổ Tôn như sấm rền bên tai, nhưng không ai biết những chuyện chi tiết hơn. 

 Cho nên tại hạ cũng hết sức hiếu kỳ, không biết rốt cuộc sư thừa của Sở huynh đệ tới từ phương nào?” 

 Sở Hưu điềm nhiên nói: “Tạm thời ta cũng không tiện nói rõ lai lịch về chi phái của ta, năm trăm năm trước sư tổ chi phái của ta bị người khác đánh bại. Từ đó trở đi sư môn coi chuyện này là sỉ nhục, nhất định phải đánh bại truyền nhân của kẻ thủ, rửa sạch nỗi nhục mới có thể công bố lai lịch sư thừa. 

 Nhưng khi nói chuyện phiếm với ta, người từng nói chi phái của ta từng luận đạo với Đạo Tôn của Tam Thanh Điện, từng luận thiên với cao tăng của Thiên La Bảo Tự. 

 Còn từng giao thủ với cao thủ của Cực Lạc Ma Cung, còn từng uống rượu với tông chủ của Lăng Tiêu Tông.” 

 Ngày trước trong Huyễn Hư Lục Cảnh, Sở Hưu từng nghe tên những đối phương đỉnh phong thời thượng cổ này. 

 Tuy y cũng không biết hiện tại những đối phương này còn đứng trên đỉnh cao hay không, nhưng cũng không sao, cho dù bây giờ không còn thì mấy lời khoác lác của y vẫn là về thời thượng cổ, không sợ bị vạch trần. 

 Dù sao Lâm Nhai Tử nghe xong mấy cái tên vang dội này, trong lòng cũng thấy khiếp sợ. 

 Lâm Nhai Tử không thấy sơ hở gì trên gương mặt Sở Hưu nên lại nói: “Sở huynh đệ, nghe nói võ giả trong những chi phái của Cổ Tôn đều rất cố chấp đối với võ đạo, chắc có lý giải khác biệt đối với võ đạo. Chẳng hay hôm nay Sở huynh đệ có thể giúp bọn ta được mở mang tầm mắt không?” 

 Nếu là ở hạ giới, hành động của Lâm Nhai Tử là rất thiếu lễ phép, không thân không quen, ai lại giảng võ đạo cho ngươi? 

 Nhưng trước đó khi ở hạ giới, trong bí cảnh, Sở Hưu cũng hiểu được một chút phong tục thời thượng cổ, 

 Thời thượng cổ hành động giảng đạo hết sức thịnh hành, các cường giả Đạo môn hay Phật tông thường công khai giảng đạo, thu hút đệ tử tìm tới. 

 Đương nhiên bọn họ chỉ giảng giải võ đạo thông dụng chứ không phải công pháp bí truyền. 

 Gương mặt Sở Hưu mang biểu cảm như cười như không nói: “Được, chẳng hay Lâm tông chủ muốn nghe về phương diện nào? 

 Lâm Nhai Tử thận trọng nói: “Chẳng hay chi phái của Sở huynh đệ am hiểu về phương diện nào?” 

 Thật ra trong Đại La Thiên không nhiều người có tư cách gọi là Cổ Tôn. 

 Vạn năm trước những cường giả Cổ Tôn ẩn cư trong rừng núi, theo đuổi võ đạo cực hạn, đại đa số đều là nhất mạch đơn truyền. 

 Tuy bọn họ có thực lực nhưng chuyện thu đồ đệ không phải chỉ có thực lực là được, còn phải có vận may. 

 Cho nên một số truyền thừa Cổ Tôn đã bị đoạn tuyệt, số Cổ Tôn còn lại trong Đại La Thiên đã không nhiều, có một số tuy quanh năm quy ẩn nơi rừng núi, nhưng truyền thuyết về bọn họ vẫn lưu truyền trong giang hồ. 

 Lâm Nhai Tử hỏi như vậy cũng là muốn thông qua công pháp để thăm dò, xem xem liệu Sở Hưu trước mặt là người của chi phái nào. 

 Sở Hưu tùy tiện xua tay nói: “Gia sư đồng tu cả ba nhánh Đạo Phật Ma, quyền cước binh khí, đao thương kiếm kích đều hiểu sơ, Lâm chưởng môn muốn hỏi gì cũng được.” 

 Lâm Nhai Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Cửu Phượng Kiếm Tông ta là kiếm phái, đương nhiên cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.” 

 Lâm Nhai Tử muốn hỏi về kiếm pháp không chỉ vì Cửu Phượng Kiếm Tông bọn họ là kiếm phái mà còn vì... nếu hỏi cái khác có khi hắn nghe không hiểu. 

 Sở Hưu trầm giọng nói: “Kiếm đạo biến hóa trăm đường, đối với võ giả luyện kiếm mà nói, thật ra quan trọng nhất không phải tu vi của ngươi cũng không phải kiếm pháp của ngươi mà là tín niệm trong lòng ngươi.” 

 "Tín niệm?" 

 Mọi người ở đây đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe quan điểm 

 này. 

 Triệu Lương Ngọc ở bên dưới còn bĩu môi hạ giọng nói: “Cố tình ra vẻ!” 

 Lâm Phượng Vũ trừng mắt lườm hắn một cái, ra hiệu cho hắn đừng nói lung tung. 

 Lâm Nhai Tử cũng không hiểu, chắp ta nói: “Xin hỏi hai chữ này giải thích ra sao?” 

 Sở Hưu chỉ vào kiếm trong tay Lâm Nhai Tử nói: “Kẻ tập kiếm, có người dùng trọng kiếm, có người dùng kiếm mỏng, có người kiếm đạo cương mãnh, có người kiếm đạo âm nhu. 

 Nếu xét tới biến hóa, thật ra bất cứ binh khí nào cũng không bằng một thanh trường kiếm ngay thẳng. 

 Cho nên ta nói kiếm đạo bách biến, không có loại kiếm đạo nào là tuyệt đối chính xác, nhưng kẻ tập kiếm phải có một loại tín niệm. 

 Ngoài kiếm ra không có thứ gì khác, kiếm trong tay ngươi cũng là mạng của ngươi. 

 Khi loại tín niệm này lên tới cực hạn, bất luận ngươi tu luyện kiếm pháp gì, trình độ kiếm đạo của ngươi cũng không quá thấp. 

 Nếu ngươi chỉ coi kiếm trong tay mình là binh khí bình thường, vậy ngươi không xứng là kiếm khách, không xứng là người dùng kiếm, chỉ là võ giả tập kiếm mà thôi. 

 Ví dụ như Phá Trận Tử, kiếm đạo trời sinh, tuy hắn khá lười, tu vi cũng hơi yếu kém nhưng lý giải về kiếm đạo của hắn không kém gì những cường giả đỉnh cao của Kiếm Vương Thành. 

 Còn có vị Đông Hải Kiếm Thánh Khang Động Minh, kiếm đạo thông thần, cảnh giới vẫn là Chân Hỏa Luyện Thần nhưng lĩnh ngộ vè kiếm đạo đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. 

 Tiếp xúc với những người này lâu ngày, nêu tên Sở Hưu kia còn không lừa được đám người Lâm Nhai Tử, y sống cũng uổng công. 

 Hơn nữa tuy Lâm Nhai Tử là võ giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần nhưng thật ra cả hắn và toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông chỉ lý giải rất thô sơ về kiếm đạo. Thậm chí theo Sở Hưu, tuy thực lực bọn họ không yếu hơn so với hạ giới nhưng còn không bằng Việt Nữ Cung bị hủy dưới tay Sở Hưu. Cũng tức là chỉ tương đương cỡ Ba Sơn Kiếm Phái dưới hạ giới, tuy là kiếm phái nhưng không có tư cách đứng trong Ngũ Đại Kiếm Phái.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.