Trong buổi tiệc tối, Lâm Nhai Tử mời tất cả giới cao tầng trong Cửu Phượng Kiếm Tông tới, ngược lại cũng khiến Sở Hưu chứng kiến thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông.
Trong toàn bộ Cửu Phượng Kiếm Tông, võ giả cảnh giới Chân Đan chỉ có mười mấy người, cộng thêm tông chủ Chân Hỏa Luyện Thần, thực lực này đặt ở Phương Lâm Quận đã là thế lực không kém nhưng chỉ ở mức trung bình, còn đặt ra toàn bộ Đông Vực thì không có danh tiếng gì.
Nhưng nếu ở hạ giới, thực lực như vậy đã đủ tư cách trở thành đại phái trong ca dao giang hồ, thậm chí số đại phái trên ca dao giang hồ cũng có thể xếp hạng trung bình.
Đương nhiên chuyện này cũng không có gì đáng so sánh, vì tuy Sở Hưu không biết diện tích cụ thể của một quận trong Đại La Thiên, nhưng hiển nhiên diện tích một quận ở nơi này lớn hơn một quận ở hạ giới.
Có lẽ vì không có hoàng triều quản lý, cho nên phương thức quản lý của toàn bộ Đại La Thiên tương đối thô kệch.
Toàn bộ Đông Vực chỉ có mười mấy quận, Cửu Phượng Kiếm Tông có thể xếp hạng như vậy trong một quận đã là môn phái khá có thể diện, cho dù không phải đại phái nhưng cũng không phải môn phái nhỏ.
Sau khi mời Sở Hưu vài chén rượu để ngỏ ý cám ơn, Lâm Nhai Tử lại hỏi dò Sở Hưu: “Sở huynh đệ, danh tiếng Cổ Tôn như sấm rền bên tai, nhưng không ai biết những chuyện chi tiết hơn.
Cho nên tại hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3736174/chuong-1462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.