Nói chính xác hơn, từ khi Quân Vô Thần trở thành môn chủ Thiên Môn, chỉ có hai người khiến hắn bị thương.
Một là Chung Thần Tú, hai là lần này.
Hắn cũng bị ấn ký của Độc Cô Duy Ngã dọa sợ, cũng không hiểu nổi rốt cuộc nhân quả trên người Sở Hưu là cái gì. Cho nên trước khi bế quan hắn đã hạ lệnh không cho phép bất cứ ai xuống núi, càng không thể gây xung đột với Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng Thiên Môn không có hành động chứ bên võ lâm Chính đạo lại có người muốn lên Côn Luân Sơn.
Sau khi Sở Hưu ‘đã chết’ thật ra giang hồ cũng yên bình hơn nhiều.
Sở Hưu đã không còn nên các thế lực của Côn Luân Ma Giáo, một số thì yên ổn trên Côn Luân Sơn, một số thì ẩn nấp khiêm nhượng hơn trong địa bàn của mình.
Bên phía Bái Nguyệt Giáo cũng vậy, sau khi luyện hóa ma chủng, lại chứng kiến cảnh tượng Chung Thần Tú xuất thủ, Dạ Thiều Nam đã có lĩnh ngộ cho nên cũng đi bế quan, toàn bộ Bái Nguyệt Giáo vô cùng kín tiếng.
Trong hoàn cảnh này, đại đa số người trong Chính đạo đều cho rằng thời kỳ phục hưng của Ma đạo chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Tuy xuất hiện một kẻ khó đối phó và có lực uy hiếp cực lớn như Sở Hưu, nhưng thực tế chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng cũng chẳng gây ra sóng gió gì.
Cho nên mấy thế lực vốn duy trì trung lập như Thương Thủy Doanh thị và Ngũ Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3735435/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.