Lục Trường Lưu trầm giọng nói: “Quách bang chủ, tuy trước đây chúng ta không quen biết, nhưng ta vẫn tin tưởng danh tiếng của Quách bang chủ.
Nhưng trong đó có truyền thừa của Chân Vũ Giáo chúng ta. Chân Vũ Giáo chúng ta tìm kiếm đã năm trăm năm, hôm nay thấy nó ở ngay trước mặt, làm sao từ bỏ được?
Quách bang chủ, chúng ta đều không phải loại càn rỡ, mở không gian đó ra đi. Nếu có ẩn tình khó xử gì, chúng ta sẽ cùng nhau hỗ trợ.
Một người thì kế ngắn, hai người thì kế dài. Nhiều người dù sao cũng tốt hơn một mình ngài chống đỡ.”
Quách Tiếu Phong lại thở dài một tiếng, đành phải gật đầu đồng ý.
Có lẽ Lục Trường Lưu tới đây là vì di vật của Ninh Huyền Cơ thật, nhưng những người khác đều có tâm tư riêng.
Tuy Quách Tiếu Phong là người khá hiền hậu nhưng hắn không phải người ngây thơ. Hắn cũng lăn lộn trên giang hồ hơn trăm năm, đương nhiên biết tính cách của đám người này.
Nếu chỉ có mình Sở Hưu, hắn còn có thể ngăn cản, nhưng bây giờ có nhiều người như vậy, hắn có muốn cản cũng không cản nổi.
“Đầu tiên là thanh lọc bớt người xung quanh đi, tránh cho lát nữa có sức mạnh tiết ra ngoài, làm người vô tội bị thương.”
Sau khi sơ tán những võ giả và cư dân ở Lê Thành, đồng thời phong tỏa khu vực này, Quách Tiếu Phong mới quay người đi vào một con hẻm nhỏ gần chỗ ở của hắn.
Con hẻm đó là một ngõ cụt, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3733810/chuong-1443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.