Trên giang hồ hiện tại tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng thực lực và thế lực của y đều là cấp bậc chí tôn.
Cho thể khiến cường giả cấp bậc này gọi một tiếng tiền bối, vậy phải là cường giả cỡ nào?
Vừa rồi mình đã làm gì? Đá vị tiền bối này một cái, còn bảo hắn cút đi?
Võ giả Hạ Hầu thị kia đúng là khóc không ra nước mắt, rốt cuộc kiếp trước mình đã gây nghiệt gì mà hôm nay lại tự tìm đường chết như vậy?
Bây giờ hắn còn chưa bị dọa ngất đã là tâm lý vững chắc rồi.
Lão ăn mày nhìn Sở Hưu bằng đôi mắt đục ngầu, sắc mặt mê man: “Côn Luân Sở cái gì?”
"Côn Luân Sở Hưu."
“Sở Hưu cái gì?” Lão ăn mày vẫn mê man.
"Côn Luân Sở Hưu."
Thấy lão ăn mày vẫn còn mê man, Sở Hưu lắc đầu nói: “Vị tiền bối này, không cần giả bộ nữa!
Cho dù trong thành trì nhỏ ở Nam Vực, ta cũng không tin ngươi chưa từng nghe tới tên của ta.
Người khác không nhận ra sơ hở, nhưng ngươi lại quên, thật ra không có sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.”
Sở Hưu nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt, y cũng không biết đối phương có liên quan gì tới không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến cuối cùng không, nhưng một vị cường giả không nhìn ra sâu sạn xuất hiện trong một tòa thành nhỏ như vậy, hiển nhiên rất có vấn đề.
Đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3733808/chuong-1441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.