🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 Trên giang hồ hiện tại tuy Sở Hưu còn chưa đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền nhưng thực lực và thế lực của y đều là cấp bậc chí tôn. 

 Cho thể khiến cường giả cấp bậc này gọi một tiếng tiền bối, vậy phải là cường giả cỡ nào? 

 Vừa rồi mình đã làm gì? Đá vị tiền bối này một cái, còn bảo hắn cút đi? 

 Võ giả Hạ Hầu thị kia đúng là khóc không ra nước mắt, rốt cuộc kiếp trước mình đã gây nghiệt gì mà hôm nay lại tự tìm đường chết như vậy? 

 Bây giờ hắn còn chưa bị dọa ngất đã là tâm lý vững chắc rồi. 

 Lão ăn mày nhìn Sở Hưu bằng đôi mắt đục ngầu, sắc mặt mê man: “Côn Luân Sở cái gì?” 

 "Côn Luân Sở Hưu." 

 “Sở Hưu cái gì?” Lão ăn mày vẫn mê man. 

 "Côn Luân Sở Hưu." 

 Thấy lão ăn mày vẫn còn mê man, Sở Hưu lắc đầu nói: “Vị tiền bối này, không cần giả bộ nữa! 

 Cho dù trong thành trì nhỏ ở Nam Vực, ta cũng không tin ngươi chưa từng nghe tới tên của ta. 

 Người khác không nhận ra sơ hở, nhưng ngươi lại quên, thật ra không có sơ hở chính là sơ hở lớn nhất.” 

 Sở Hưu nhìn chằm chằm vào đối phương không chớp mắt, y cũng không biết đối phương có liên quan gì tới không gian mà Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao chiến cuối cùng không, nhưng một vị cường giả không nhìn ra sâu sạn xuất hiện trong một tòa thành nhỏ như vậy, hiển nhiên rất có vấn đề. 

 Đối diện với ánh mắt quan sát của Sở Hưu, khí thế trên người lão ăn mày đột nhiên trở nên mạnh mẽ. Lão ăn mày cười khổ nói: “Là vì tiểu tử của Hàn gia kia nên các ngươi mới chú ý đến đúng không? 

 Một bước sai, từng bước sai, nếu không phải lão già ham rượu, tạm rời nơi này, tiểu tử Hàn gia kia đã chẳng chui vào không gian đấy. 

 Sau này nghe nói tiểu tử kia còn tuyên bố mình là chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã gì đó, nếu lão già ta đây đủ quyết tâm, tìm cơ hội xử lý hắn, có lẽ nơi này cũng chẳng bị tiết lộ. 

 Côn Luân Sở Hưu, chủ nhân của Ma Giáo, chậc chậc, đương nhiên lão già ta cũng nghe danh rồi, như sấm bên tai. 

 Nhưng nghe lời ta đi, tốt nhất ngươi đừng đến đấy. Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ chỉ lo đánh đấm chứ chẳng để ý hậu sự, bọn họ tạo ra lỗ hổng chỉ khiến hậu nhân vò đầu bứt tai.” 

 Trước đó Sở Hưu không nói rõ, chỉ định lừa dối lão ăn mày này, y cũng không xác định đối phương có liên quan gì tới địa điểm chiến đấu cuối cùng của Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ hay không, không ngờ lại thành công. 

 Lục Giang Hà ở phía sau trợn tròn hai mắt, thế này mà cũng được? Có phải tên Sở Hưu này may mắn quá rồi không? 

 Trước đó lão ăn mày này ngụy trang không chút sơ hở, bằng không biết bao nhiêu người của đối phương tập trung trong lập tức, đâu có ai phát hiện. 

 Nhưng hôm nay mấy tên đệ tử của Hạ Hầu thị tự tìm đường chết lại tình cờ bị Sở Hưu phát hiện có điểm không đúng. 

 Lúc này lão ăn mày kia cũng nhìn sang phía đám đệ tử của Hạ Hầu thị, tuy ánh mắt không có sát ý nhưng lộ rõ vẻ chán ghét. 

 Sở Hưu cũng đã nhìn ra, lão ăn mày này không phải ác nhân gì, không phải loại người lạm sát người vô tội. 

 Nếu hắn thật sự muốn giữ bí mật, lúc trước cứ trực tiếp giết chết Hàn Bình là giải quyết được mọi chuyện. 

 Nhưng hắn không ra tay, ngược lại ở đây tự trách mình ham rượu làm hỏng việc. 

 Lúc này Hạ Hầu Trấn của Hạ Hầu thị cũng vội vàng chạy tới. 

 Hắn nghe nói đệ tử Hạ Hầu thị có xung đột với Sở Hưu nên mới vội vàng chạy tới. 

 Nếu là lúc trước, chắc Hạ Hầu Trấn đã chẳng buồn để ý tới loại chuyện này. 

 Nhưng trong thời điểm hiện tại, hắn chỉ hận không thể giết chết mấy tên ngu ngốc kia. Chọc ai không chọc, lại đi trêu chọc Sở Hưu. 

 Nhưng khi tới nơi hắn mới phát hiện có vẻ mọi chuyện không như tưởng tượng của hắn. 

 Đám đệ tử Hạ Hầu thị nấp một bên run lẩy bẩy nhưng không có chuyện gì, còn Sở Hưu lại đang giằng co với một lão ăn mày. 

 Hắn há miệng nhưng không biết nói gì cho phải, đành im lặng đứng một bên, muốn xem xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. 

 Nhưng khi thấy gương mặt lão ăn mày, hắn đột nhiên sửng sốt, bỗng nghĩ tới điều gì. Hắn chỉ vào lão ăn mày, giọng nói run rẩy: “Xin hỏi, có phải ngài từng là bang chủ Cái Bang, Độn Địa Kim Quang - Quách Tiếu Phong, Quách lão tiền bối?” 

 Lão ăn mày nhìn về phía Hạ Hầu Trấn nói: “Ngươi nhận ra ta?” 

 Hạ Hầu Trấn gật nhẹ đầu, thần sắc hơi kích động: “Khi còn bé tại hạ từng theo lão tổ gặp mặt tiền bối một lần.” 

 Quách Tiếu Phong lắc đầu nói: “Lão già ta lớn tuổi rồi, không nhớ ra ngươi. Nhưng Hạ Hầu thị các ngươi đúng là đời sau không bằng đời trước.” 

 Hạ Hầu Trấn chỉ cười xấu hổ, không dám nói thêm điều gì. 

 Còn lúc này Sở Hưu lại có phần kinh ngạc, lão ăn mày này từng là bang chủ 

 Cái Bang, Quách Tiếu Phong? 

 Nói chính xác hơn thì không phải từng là, bây giờ hắn vẫn là bang chủ Cái Bang nhưng mấy chục năm rồi chưa từng lộ diện, ngay cả Cái Bang cũng thành đống cát rời rạc, chỉ có tiếng tăm chứ cơ bản đã sụp đổ, không tính là một thế lực. 

 Trong tình huống này đương nhiên ai cũng cho rằng Quách Tiếu Phong đã chết, không ngờ hắn vẫn còn sống. 

 Lục Đại Bang Phái hiện tại ngoài Thiên Hạ Minh, những cái khác chỉ còn trên danh nghĩa, Giang Sơn Các đã biến thành hoàng tộc Vệ Quốc, tuy mất quốc hiệu nhưng cũng không giống một bang phái nữa. 

 Cự Linh Bang đã hoàn toàn trở thành chó săn cho Sở Hưu, trợ giúp Trấn Võ Đường trấn áp võ lâm Bắc Yên, bị giang hồ Bắc Yên thóa mạ. Nghe nói bang chủ Thẩm Phi Ưng bị chửi rất thảm, nhưng hắn lại càng thích thú. Càng có người mắng hắn càng chứng minh hắn làm chó săn rất thành công, bản thân càng hữu dụng. 

 Tuy Phong Mãn Lâu là một trong Lục Đại Bang Phái nhưng thực tế bọn họ vẫn luôn là kẻ buôn tin trên giang hồ, xếp bản thân vào trong Lục Đại Bang Phái chỉ vì như vậy khá kín tiếng, không khiến người khác chú ý mà thôi. 

 Nhưng bây giờ Sở Hưu lại không thấy rõ chi tiết về Quách Tiếu Phong, chẳng lẽ hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền? 

 Lúc này đám người Lăng Vân Tử cũng chạy đến. 

 Không phải bọn họ biết tin về Quách Tiếu Phong mà nghe nói Hạ Hầu thị và Sở Hưu có xung đột nên vội vàng chạy tới. 

 Tuy ấn tượng của các đại tông môn Chính đạo về Hạ Hầu thị cũng không được tốt, nhưng dù sao lúc này Hạ Hầu thị cũng đang đứng về phái tông môn Chính đạo bọn họ, bọn họ không thể bỏ mặc được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.