Trương Đạo Linh khẽ gật đầu như có suy nghĩ, rời khỏi nơi này.
Sau khi Trương Đạo Linh đi khỏi, Trương Thừa Trinh ở bên cạnh đột nhiên nói: “Phụ thân cũng suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ thôi.”
Lão thiên sư quay đầu lại nhìn Trương Thừa Trinh như cười như không nói: “Tới thời điểm này lại biết quan tâm tới phụ thân của mình à?
Yên tâm, ta cũng biết hắn suy nghĩ vì Thiên Sư Phủ, nhưng tên Trương Đạo Linh này còn cần tôi luyện một phen mới được.”
Trương Thừa Trinh đột nhiên hỏi: “Vậy thiên sư đời trước tôi luyện lão thiên sư ngài ra sao?”
Lão thiên sư ngẩn người, cười nói: “Ta không cần tôi luyện, vì trong thời đại đó rốt cuộc ngươi cần mạng hay cần thể diện, đây là chuyện rất dễ lựa chọn.”
Sau khi ra khỏi Thiên Sư Phủ, Sở Hưu quay lại nhìn Long Hổ Sơn. Bây giờ y mới hiểu vì sao rõ ràng Thiên Sư Phủ không có căn cơ thâm hậu như Thuần Dương Đạo Môn, cũng không có truyền thừa xa xôi xuất hiện nhân vật tuyệt thế như Ninh Huyền Cơ của Chân Vũ Giáo, nhưng vẫn có thể đứng đầu Đạo môn.
Lão thiên sư danh chấn giang hồ nhưng theo y thấy, hắn nhìn rõ, nhìn xa hơn bất cứ ai.
Có những người sống tới vài trăm năm cũng chỉ là uổng phí năm tháng, còn lão thiên sư lại thật sự sáng suốt.
Chỉ cần hắn còn sống, có lẽ Thiên Sư Phủ không thể lên tới vị trí chí tôn trong thiên hạ, nhưng vĩnh viễn không tụt lại phía sau, cũng không lo chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3731846/chuong-1419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.