Lục Giang Hà lạnh nhạt nói: “Theo suy nghĩ của hai vị này, cho dù có hậu bối đến tìm truyền thừa của họ, nếu không phá giải được những trận pháp cơ quan trước đó thì chỉ là rác rưởi.
Một tên rác rưởi có tư cách gì kế thừa truyền thừa của hai đại Ma Tôn?”
Mai Khinh Liên lập tức nghẹn lời, tuy nghe rất có lý nhưng sao cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng?
Lục Giang Hà chỉ vương tọa đồng xanh nói: “Thật ra bốn vương tọa này dùng đồng xanh chế tạo nên. Nhưng trên đó khắc một chút trận pháp, cho nên đông ấm hè mát, ngồi lên đó rất thoải mái.
Trước đây bản tọa xin giáo chủ một cái, tiếc là giáo chủ hẹp hòi không cho ta.
Bốn tên kia coi cái ghế này như bảo bối, ta dám cam đoan truyền thừa mà họ lưu lại ở dưới cái ghế này.
Nhưng tốt nhất các ngươi nên cẩn thận một chút, có trời mới biết rốt cuộc bọn họ để lại cái gì.”
Đám người Sở Hưu nhìn nhau, đầu tiên di chuyển thi thể hai vị Ma Tôn sang một bên, sau đó điều khiển chân khí chậm rãi đẩy hai chiếc vương tọa ra.
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trận pháp bùng lên dưới chân vương tọa, một mùi tanh hôi gay mũi lan tỏa.
Lục Giang Hà đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Là Thôn Thiên Trùng! Sao lão già Thiên Khốc Ma Tôn kia dám giữ lại cái này? Chẳng phải hắn tiêu hủy hết rồi à?”
Lục Giang Hà vừa dứt lời, trong ánh sáng trận pháp có vài con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3727521/chuong-1378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.