Thương Mang Sơn và khu vực biên giới Đông Tề, cương khí của vài vạn võ giả lấp lóe, dị tượng hiển hiện.
Phát hiện người bên phía võ lâm Chính đạo đã động thủ, đám người Ngụy Thư Nhai cũng bất chấp thương thế đã khỏi hẳn chưa, lập tức tiến tới chống cự.
Sắc mặt Thương Thiên Lương tái nhợt, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Tâm tư của tiểu tử Sở Hưu quá sâu, đề phòng lão phu như phòng giặc.
Nếu hắn yên tâm để lão phu mang toàn bộ người trong Thương Thành ra, tu luyện một thời gian ở bên ngoài, chắc chắn sẽ là một lực lượng cực lớn.”
Lần này Thương Thiên Lương cũng dốc hết sức xuất thủ, nhưng vẫn không thể sánh được với Lăng Vân Tử cầm thần binh Thuần Dương.
Ngụy Thư Nhai cũng không biết phải nói gì, lão thở dài một tiếng: “Thương thành chủ, nếu thật sự không ngăn được, ngươi dẫn người rút lui đi, để ta đoạn hậu.”
Ngay lúc mọi người xung quanh định nói gì đó, Ngụy Thư Nhai lại lắc đầu nói: “Không cần nhiều lời, lão già ta đây không sống được mấy năm nữa, nhưng các ngươi thì khác.
Núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun.
Chỉ cần có người, nhánh Ẩn Ma sẽ vĩnh viễn không đoạn tuyệt.”
Ngụy Thư Nhai có cái nhìn rất thoáng về chuyện sinh tử.
Năm xưa, bốn trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma đã chết, bốn vị đại ca giúp lão sống chỉ có một ý nghĩa, lưu lại hạt giống cho nhánh Cửu Thiên Sơn bọn họ.
Bây giờ Ngụy Thư Nhai cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3725779/chuong-1361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.