Chương trước
Chương sau
 

 Một khắc sau, Tà Nguyệt Đao trong tay Sở Hưu chém xuống, nhắm thẳng đầu Hoắc Hành Tôn! 

 Hoắc Hành Tôn bối rối, cương khí quanh người bộc phát, nhưng chân tay luống cuống, thậm chí Sở Hưu cũng không biết hắn định làm gì. 

 Đã rất lâu rồi, không phải hắn quên hết chuyện chém giết với kẻ khác rồi đấy chứ? 

 Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tà nguyệt đỏ thẫm vặn vẹo tất cả lực lượng. Tà Nguyệt Đao dễ dàng xuyên qua thân thể của Hoắc Hành Tôn, chỉ trong chớp mắt đã có đại lượng máu tươi phun ra từ miệng hắn. 

 “Ta đã nói rồi, xưa nay những kẻ muốn làm cha ta đều không có kết cục tốt.” 

 Rút Tà Nguyệt Đao ra, ném thi thể Hoắc Hành Tôn sang một bên. Khoảnh khắc này tất cả con rối cơ quan đều dừng lại, có một số thậm chí trực tiếp nổ tung. 

 Ban đầu khi sửa chữa những con rối cơ quan này, Hoắc Hành Tôn vẫn lưu lại cửa sau. 

 Những con rối cơ quan này chỉ theo sự điều khiển từ ấn ký và khí huyết của hắn. 

 Bây giờ hắn đã chết, đương nhiên ấn ký cũng gãy. 

 Tất cả con rối cơ quan đều mất hiệu lực, Phó Long Khiếu biến sắc, nhưng đã muộn. 

 Bách Đông Lai, Khấu Thần Thông và Y Ba Tuần, ba người đồng loạt ra tay, đột nhiên bộc phát khiến Phó Long Khiếu thậm chí không có thời gian thiêu đốt tinh huyết, chẳng mấy chốc đã đánh chết hắn tại chỗ. 

 Những nhân vật nòng cốt của Chí Tôn Đảo đều đã chết, chỉ còn đám võ giả không nên thân của Hoắc gia. 

 Đến lúc này Bách Đông Lai cũng ngơ ngác, kế hoạch của mình thành công rồi ư? 

 Bách Đông Lai sửng sốt cả nửa ngày rồi mới cung kính chắp tay nói với tên Sở Hưu kia: “Lần này nếu không có Sở đại nhân, chúng ta không những không giết được Hoắc Hành Tôn mà còn phải nằm lại tại đây. 

 Công lao của Sở đại nhân trong chuyên này là lớn nhất đấy!” 

 Lần này Bách Đông Lai thừa nhận, đúng là hắn coi nhẹ Hoắc Hành Tôn. 

 Tuy trước đó hắn đã đoán Hoắc Hành Tôn làm chí tôn trong khu vực Thanh Phong Hải một thời gian dài, chắc chắn trong tay vẫn còn một số thủ đoạn then chốt, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ những thủ đoạn then chốt kia lại cường đại đến vậy. 

 Người áo đen thần bí có thể giao chiến với Sở Hưu trong thời gian dài như vậy, có thể nói là thực lực rất kinh khủng. 

 Dù sao lúc trước Sở Hưu ra tay giết Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh đều không mất mấy chiêu. 

 Thật ra chuyện này là Bách Đông Lai hiểu lầm. 

 Đúng là thực lực của Ảnh mạnh hơn Nạp Lan Hải và Bách Lý Phá Binh một chút, nhưng còn không mạnh như hắn tưởng tượng. Sở Hưu muốn giết ngươi cũng không khó. 

 Chỉ có điều từ đầu mục đích của Sở Hưu đã là bắt sống, tra hỏi tin tức, cho nên không hạ thủ giết người. 

 Nếu Sở Hưu thật sự nổi sát tâm muốn hạ thủ giết người, Ảnh cũng không ngăn được Sở Hưu lâu như vậy. 

 “Bách tiên sinh đừng khách khí, đôi bên làm theo nhu cầu mà thôi. Chỉ cần Bách tiên sinh đừng quên giao hẹn giữa chúng ta là được.” 

 Bách Đông Lai vội vàng nói: “Xin Sở đại nhân cứ yên tâm, sau khi xử lý xong dư nghiệt trên Chí Tôn Đảo này, ta sẽ lập tức bắt tay vào xử lý việc kia.” 

 SAu khi chứng kiến thực lực của Sở Hưu, Bách Đông Lai không dám có chút ý kiến phản đối nào, huống chi hắn cũng không có tư cách phản bội. 

 Tuy bây giờ bọn họ đã xử lý Hoắc Hành Tôn, hủy diệt võ giả trên Chí Tôn Đảo, nhưng không nghĩa là Bách Đông Lai có thể trở thành chí tôn của toàn bộ Thanh Phong Hải. 

 Trên đầu không có quả núi lớn, nhưng vẫn có rất nhiều ngọn núi nhỏ muốn ngóc đầu lên. 

 Trước mắt hắn và Khấu Thần Thông là hai trong số những người mạnh nhất Thanh Phong Hải. Chỉ khi bọn họ liên thủ thì lời nói mới có tác dụng, còn nói mỗi bên tự đánh thì chẳng khác nào đống cát. 

 Chí Tôn Đảo bị tiêu diệt triệt để, chuyện này gợi lên sóng gió khổng lồ trong khu vực Đông Hải. 

 Cho dù là ở đâu, một thế lực thống lĩnh hơn trăm năm không dễ gì bị lật đổ, vì đây mọi chuyện đã thành tập quán. 

 Còn bây giờ tập quán này đã bị phá hủy, toàn bộ khu vực Đông Hải chìm vào hỗn loạn. 

 Nhưng bây giờ Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông đã là thế lực lớn nhất Đông Hải, bọn họ liên thủ trấn áp, chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ Thanh Phong Hải đã thích ứng với trật tự mới. 

 Chỉ cần là giang hồ, bất luận ở Trung Nguyên hay hải ngoại đều là kim tự tháp tương tự nhau. 

 Thượng tầng của kim tự tháp xảy ra vấn đề gì cũng không sao, thứ khó giải quyết là ở hạ tầng. 

 Hơn nữa Hoắc Hành Tôn độc bá Thanh Phong Hải hơn trăm năm, ngoài danh tiếng Thần Nhãn khiến người ta trầm trồ không thôi ra, thật ra tiếng tăm của Hoắc Hành Tôn cũng không được tốt. 

 Không có Thần Nhãn tăng cường, Hoắc Hành Tôn cũng chỉ là một người tầm thường, thiên phú võ đạo bình thường, tầm mắt thiển cận, chỉ có thể coi là có chút khôn vặt mà thôi. 

 Đám người Bách Đông Lai cũng không giấu diếm chuyện hủy diệt Chí Tôn Đảo lần này, nói hết tất cả ra, ngược lại còn tăng cường uy thế của bọn họ. 

 Huống chi đại đa số kẻ địch là Sở Hưu giết, bọn họ cũng không dám giấu diếm uy thế của Sở Hưu. 

 Sau khi biết cuối cùng Hoắc Hành Tôn cũng chết dưới tay Sở Hưu, mọi người ở đây lại lắc đầu thở dài, thầm nhủ đúng là tạo hóa trêu ngươi. 

 Mọi người cũng nghe nói chuyện trong ngày mừng thọ Hoắc Hành Tôn muốn nhận Sở Hưu làm nghĩa tử, kết quả hai bên trở mặt. 

 Bây giờ nhìn lại, xem ra Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn cũng chưa mất hiệu lực, Sở Hưu đúng là tài hoa kinh thế, gần như chỉ mình y đã giết chết tất cả chiến lực cao tầng của Chí Tôn Đảo, giết cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như giết gà giết chó. 

 Nhưng rất đáng tiếc, Thần Nhãn của Hoắc Hành Tôn ngươi để ý đến người ta nhưng chưa chắc người ta đã chịu gia nhập dưới trướng Hoắc Hành Tôn ngươi, ngược lại còn có thể trở thành người mai táng ngươi. 

 Hoắc Hành Tôn dựa vào cặp Thần Nhãn lập nghiệp, cuối cùng lại coi như chết dưới chính cặp Thần Nhãn đó, âu cũng là số mệnh. 

 Sau khi chuyện này lan truyền, Bách Đông Lai cũng thuận lợi triệu tập mọi người bàn bạc chuyện tấn công Đông Tề. 

 Uy thế của Sở Hưu đã lan khắp Thanh Phong Hải, chuyện này cũng khiến mọi người tin tưởng Sở Hưu hơn hẳn lúc trước. 

 Chuyện này lợi người lợi mình, chỉ cần chiếm giữ được một khu vực bờ biển Đông Tề thôi là bọn họ kiếm bộn rồi. 

 Không biết tình hình bên Bắc Yên ra sao rồi, ta không thể chậm trễ được. Chư vị, cáo từ.” 

 Sau khi nói xong, Sở Hưu trực tiếp lên thuyền, cùng Y Ba Tuần đi khỏi. 

 Nhìn bóng người Sở Hưu đi xa, Bách Đông Lai lại đột nhiên thở dài nói: “Tới nay ta mới ngộ ra được một đạo lý, vì sao Khang Động Minh lại luyện võ như 

 si như dại. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.