Trước kia hắn đồng ý lấy lòng lôi kéo những tuấn kiệt trẻ tuổi có tương lai rực rỡ, cho dù không nhận làm nghĩa tử cũng đối xử rất tốt.
Còn bây giờ hắn chỉ cảm thấy Sở Hưu làm vậy là khiến hắn mất mặt, đây là chuyện hắn tuyệt đối không thể nhịn nổi.
Đương nhiên còn một điểm nữa, có lẽ ngay bản thân Hoắc Hành Tôn cũng không phát hiện.
Hắn dựa vào năng lực của bản thân tìm ra nhiều cường giả như vậy, nhưng trên thực tế đầu tư như vậy cần có thời gian, hắn phải đợi bọn họ trưởng thành mới được.
Năm nay Hoắc Hành Tôn đã ba trăm tám mươi tám tuổi, hắn còn sống được mấy năm?
Cho dù tương lai Sở Hưu trở thành chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, có lẽ hắn cũng không thấy được ngày đó. Đã vậy còn kết thiện duyên làm gì.
Còn bây giờ, có đám người Bách Lý Phá Binh ở bên, hắn có thể ngồi trên vị trí chí tôn của Thanh Phong Hải tới lúc chết.
Lúc này Phó Long Khiếu cầm chén rượu đi tới nói: “Nghĩa phụ đừng tức giận, tên Sở Hưu kia không biết điều, sao ngài phải chấp nhặt với hắn?
Không có nghĩa phụ giúp đỡ, hắn có tới Thanh Phong Hải cũng chỉ uổng công. Không cần quan tâm tới hắn, tiếp tục tiệc mừng thọ nào.”
Hoắc Hành Tôn hừ lạnh một tiếng nói: “Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng, hắn tạo được danh tiếng lớn trên đất Trung Nguyên thì tưởng tới khu vực Đông Hải này tất cả mọi người đều phải nể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3723553/chuong-1345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.