Sở Hưu trầm giọng nói: “Hoắc ngũ gia, cho dù ở Trung Nguyên hay ở hải ngoại, mọi người chỉ mong có hai chữ, đó là lợi ích.
Thứ cho ta nói thẳng, tuy thực lực của hải ngoại không yếu nhưng hiển nhiên cũng chẳng mạnh.
Cho nên nếu là lúc trước, khu vực hải ngoại dám gây chuyện với võ lâm Đông Tề thì khả năng lớn nhất là hao binh tổn tướng, bị người ta đánh ngược lại, thậm chí còn có thể phong tỏa tuyến đường buôn bán. Đến lúc đó bên chịu thiệt chỉ có hải ngoại.
Nhưng bây giờ lại khác, võ lâm Trung Nguyên đang chiến loạn. Chuyện này là do Đông Tề gây ra, bây giờ phòng tuyến của Đông Tề nhằm vào khu vực Đông Hải đã trống rỗng, chư vị nhân cơ hội này xuất thủ, chiếm cứ vài quận, thậm chí nắm giữ bờ biển Đông Tề, cũng không có gì khó.
Hơn nữa có triều đình Bắc Yên và toàn bộ thế lực Ma đạo ra tay kiềm chế. Ta cam đoan trong thời gian ngắn Đông Tề cũng không lấy đâu ra lực lượng quay lại phản kích, đây là chuyện mười phần chắc chín.
Chư vị, dù sao thì đánh người ngoài cũng tốt hơn nội chiến chứ? Huống chi có nội chiến thì mọi người cũng không kiếm lợi lộc gì.”
Nghe câu này của Sở Hưu, đa số mọi người ở đây đều động tâm.
Cũng phải nói, trước đây cũng có một số thế lực gần bờ biển lấn chiến vào võ lâm Trung Nguyên, chỉ có điều kết cục của họ rất thảm.
Trong đó không chỉ có nguyên nhân từ những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3723550/chuong-1342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.