Nửa canh giờ sau, Chử Vô Kỵ và toàn bộ giới cao tầng của Quan Trung Hình Đường đã tập trung trong phòng họp.
Sở Nguyên Thăng muốn Sở Hưu ngồi trên ghế chủ nhưng Sở Hưu lại từ chối.
Với địa vị của y hiện giờ, không cần một cái ghế để được tôn trọng.
Trên thực tế, với thế lực mà Sở Hưu nắm giữ, đối với y thì có Quan Trung Hình Đường cũng được mà không có cũng không sao.
Ngày trước Sở Nguyên Thăng chưa từng phụ y, đương nhiên y cũng không phụ Sở Nguyên Thăng. Cho nên chỉ cần y còn sống một ngày, Quan Trung Hình Đường vẫn luôn mang họ Sở.
Trong bóng tối thì là họ Sở của Sở Hưu, ngoài sáng thì là họ Sở của Sở Nguyên Thăng.
Huống chi Sở Hưu cũng rất kính nể vị Sở Cự Hiệp - Sở Cuồng Ca, nhưng kính nể thì kính nể, cả đời này Sở Hưu cũng không làm theo Sở Cuồng Ca.
“Thương vong của Quan Trung Hình Đường ra sao?” Sở Hưu hỏi.
Tiêu Tập trầm giọng nói: “Ba ngàn người chết, hơn vạn người bị thương. Quan Trung Hình Đường không có ưu thế gì khi chém giết trên chiến trường như vậy.”
Sau khi nói xong Tiêu Tập ngẩng đầu lên quan sát Sở Hưu cẩn thận rồi nói: “Đại nhân, bên phía Bắc Yên có thể điều viện quân đến không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Rất khó, thực lực của Bắc Yên chỉ có thế, Trấn Quốc Ngũ Quân đã được phái đi, còn điều nữa thì chỉ có ngự lâm quân bảo vệ Yến Kinh Thành và hoàng cung.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3721362/chuong-1330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.