Chương trước
Chương sau
 Sở Hưu không coi thường Đại Quang Minh Tự, cũng biết hậu quả khi đắc tội với Đại Quang Minh Tự, nhưng đối với Sở Hưu lúc này, cho dù y không đắc tội nặng với Đại Quang Minh Tự, tương lai cũng sẽ như vậy. 

 Nghe Thương Thiên Lương nói chắc chắn Đại Quang Minh Tự sẽ thề không chết không thôi với mình, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Không quan trọng. Chính ma đối lập, tương lai nếu ta quyết định dựng lại Côn Luân Ma Giáo, Đại Quang Minh Tự cũng chỉ muốn chém ta thành muôn mảnh. 

 Đây là chuyện sớm hay muộn, ta chỉ đẩy chuyện này lên trước thời hạn mà thôi.” 

 Đám người Thương Thiên Lương suy nghĩ cẩn thận lại, Sở Hưu nói rất có lý. 

 Dù sao trên giang hồ này cũng có không ít người muốn chém y thành muôn mảnh, thêm Đại Quang Minh Tự cũng chẳng hơn được bao nhiêu. 

 Sau khi xử lý xong Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu mới chuẩn bị đi cùng Hạng Sùng tới Tây Sở, gặp Bái Nguyệt Giáo và hoàng tộc Tây Sở. 

 Chuyện này không cần nhiều người, cho nên người của Trấn Võ Đường, kể cả Thương Thiên Lương đều được Sở Hưu bố trí tại Bắc Yên, xử lý những chuyện bất ngờ. Y và Hạng Sùng, hai người đi thẳng tới Tây Sở. 

 Sở Hưu và Hạng Sùng đều ngứa mắt với nhau, cho nên dọc con đường này hai người không mấy khi trò chuyện. 

 Huống chi tình hình đã nguy cấp tới mức này rồi, bọn họ cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tây Sở. 

 Nhưng sau khi tới Tây Sở, Hạng Sùng thì muốn tới gặp hoàng tộc Tây Sở, Sở Hưu lại chuẩn bị đến Bái Nguyệt Giáo, hai bên tranh cãi vì chuyện này. 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Vương gia, lần trước Bắc Yên hợp tác cùng Tây Sở đối phó với Đông Tề, Tây Sở bỏ bao nhiêu công sức?” 

 Hạng Sùng cau mày nói: “Lần trước triều đình Tây Sở không dùng mánh lới gì, nhưng thực lực triều đình Tây Sở chỉ có vậy, cho dù không dùng mánh lới thì thực lực bọn họ cũng chỉ có hạn. Cho nên lần đó khi đối phó với Đông Tề, Bắc Yên chúng ta vẫn là chủ lực, triều đình Tây Sở chủ yếu kiềm chế lực lượng của Đông Tề. Ngươi hỏi câu này làm gì?” 

 Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Lực lượng của triều đình Tây Sở không hề yếu nhưng cũng không thể nói là mạnh. 

 Nhưng thực lực của Bái Nguyệt Giáo chắc chắn đủ mạnh, huống chi vương gia chắc cũng biết địa vị của Bái Nguyệt Giáo ở Tây Sở. 

 Chỉ cần giải quyết Bái Nguyệt Giáo trước, bên phía triều đình Tây Sở sẽ rất đơn giản. 

 Huống hồ vương gia không nên quên, lần này đối thủ của chúng ta không chỉ là Đông Tề mà còn có thế lực võ lâm Chính đạo.” 

 Trong mấy chuyện như thế này thì Hạng Sùng không nói lại Sở Hưu. Nếu Sở Hưu đã nói vậy, hắn đành đáp ứng tới Bái Nguyệt Giáo trước. 

 Sở Hưu từng tới Bái Nguyệt Giáo lần, chính là Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo. 

 Nhưng lần đó mọi người chỉ chiến đấu ở bên ngoài chứ không vào trong quan sát. 

 Lần này Sở Hưu đến, sau khi báo tên, Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo, còn có thánh nữ Bái Nguyệt Giáo đều đích thân đến nghênh đón. 

 Với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, y cũng đủ tư cách nhận đãi ngộ này. 

 Đông Hoàng Thái Nhất còn bị thương chưa khỏi hẳn, khi tranh đoạt ma chủng hắn đã thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất kích, giúp Dạ Thiều Nam tranh thủ thời gian đoạt lấy ma chủng. Tiêu hao như vậy không thể chữa trị trong thời gian ngắn. 

 Còn vị Đại Tế Ti của Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc nhưng nghe nói hắn là người hết sức thần bí. 

 Người mà Sở Hưu từng tiếp xúc nhiều nhất là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, nhưng sau khi thấy cô nàng, Sở Hưu lại quan sát một lúc lâu. 

 Đương nhiên không phải Sở Hưu chưa từng thấy mỹ nữ, y chỉ hiếu kỳ về trạng thái hiện tại của thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mà thôi. Cô nàng vẫn còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất. 

 Phải biết những võ giả cùng thế hệ với Sở Hưu trên Long Hổ Bảng, đại đa số đã bước vào cảnh giới Chân Đan. 

 Đổi lại là người khác, cho dù thực lực bọn họ có yếu hơn nữa cũng bình thường, nhưng thân là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, chuyện này rất không bình thường. 

 Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cười khẽ một tiếng rồi nói: “Sở đại nhân nhìn chằm chằm vào ta làm gì? Chẳng lẽ ngài có hứng thú với ta? 

 Người khác thì chắc chắn ta sẽ cự tuyệt, nhưng nếu là Sở đại nhân, cũng có thể suy nghĩ một chút.” 

 Sở Hưu cười cười nói: “Cho dù ta có muốn thì Dạ giáo chủ cũng không đồng ý. Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo sẽ không bị người ngoài dụ dỗ.” 

 Sau khi đùa một câu, Sở Hưu được Đại Hắc Thiên Ma Giáo và Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo dẫn vào trong Bái Nguyệt Giáo. 

 Hạng Sùng đi sau lưng Sở Hưu bỗng có cảm giác khó chịu. 

 Khi còn ở Bắc Yên, hắn không thấy mình có gì kém hơn Sở Hưu. 

 Sở Hưu có Trấn Võ Đường, hắn có Cung Phụng Đường hoàng thất. 

 Sở Hưu có nhánh Ẩn Ma, hắn cũng là vương gia Bắc Yên. 

 Thực lực của Sở Hưu cường đại, cho dù hắn không đánh nổi nhưng cầm Cửu Long Ấn vẫn có sức đánh một trận. 

 Nhưng khi tới đây, khác biệt lại rất rõ ràng. 

 Thanh thế và tiếng tăm của Sở Hưu là do chính y chém giết ra, cùng là người trong nhánh Ma đạo, cho dù Bái Nguyệt Giáo là người đứng đầu Ma đạo hiện giờ, bọn họ cũng không lạnh nhạt với Sở Hưu. 

 Trừ Dạ Thiều Nam ra, ba người quyền cao chức trọng nhất Bái Nguyệt Giáo cùng nhau nghênh tiếp Sở Hưu, thái độ cũng cực kỳ khách khí. 

 Còn Hạng Sùng à, tuy không nói là bị coi thường nhưng hiển nhiên mấy vị của Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng coi trọng hắn. 

 Vương gia Bắc Yên hả, có chiến tích gì? 

 Người trong giang hồ chỉ nhận ra nắm đấm chứ không nhận thân phận hoàng tộc Bắc Yên. 

 Đi theo đám người Đông Hoàng Thái Nhất vào bên trong Bái Nguyệt Giáo, phong cảnh dọc con đường cực kỳ thanh tú, cảnh sắc sơn thủy động lòng người, thậm chí một số kiến trúc được thiết kế hết sức mới lạ, cứ như hòa cùng cảnh sắc xung quanh, khiến Hạng Sùng cũng phải sửng sốt. 

 Trước đó hắn vẫn tưởng bên trong loại đại phái Ma đạo như Bái Nguyệt Giáo chắc chắn sẽ âm trầm tới cực điểm, ai ngờ nơi này lại như tiên cảnh chốn trần gian. 

 Dạ Thiều Nam nhìn về phía Sở Hưu, Sở Hưu cũng nhìn về phía Dạ Thiều Nam, khoảnh khắc này hai người cùng dừng lại một chút. 

 Đây là lần đầu tiên Sở Hưu chính thức đối diện với vị ma đạo đệ nhất nhân đường thời, còn Dạ Thiều Nam cũng không ít lần nghe tên Sở Hưu. 

 Thật ra nếu xét theo lập trường thì hai bên là kẻ đối địch. Nhưng ngoài có tông môn Chính đạo uy hiếp, cho dù nhánh Ma đạo không cùng trận doanh nhưng cũng không tự giết lẫn nhau, hai bên gặp nhau mà không có địch ý gì. 

 Có điều ngay lúc này Dạ Thiều Nam lại đột nhiên hỏi: “Tảng đá trông như lưỡi đao ấy là cái gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.