Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói mình thiếu nhất chính là quyền thế, Hạng Xung cũng thấy ngạc nhiên. Hắn cười ha hả nói: “Đạo trưởng nói đùa rồi, bây giờ bản cũng mà thiếu quyền thế ư?
Bên trong có những cường giả trên giang hồ như đạo trưởng giúp đỡ, bên ngoài có thân phận thái tử, vô số quan tướng quân đội đến gia nhập dưới trướng bản cung. Chẳng lẽ đó không phải quyền thế?”
Ngũ Ương đạo nhân thản nhiên nói: “Điện hạ chỉ nói đúng một nửa. ĐƯơng nhiên chúng ta là người của điện hạ, nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ là hạng dân dã trên giang hồ, trọng lượng lời nói trong triều đình Bắc Yên chỉ có hạn.
Còn quân đội hay người của Cung Phụng Đường hoàng thất, tuy trên danh nghĩa bọn họ cũng quy thuận điện hạ, nhưng bây giờ ngài thử tới Trấn Quốc Ngũ Quân xem, liệu có điều động được một sĩ quan cấp thấp nhất không?
Ngay cả sĩ quan cấp thấp nhất mà ngài cũng không điều động được, vậy còn gọi là quyền thế gì? Quyền thế của ngài không phải là quyền thế mà chỉ là đám người kia nể mặt ngài thôi.”
Nghe Ngũ Ương đạo nhân nói vậy, nụ cười trên mặt Hạng Xung tắt dần.
Đúng vậy, quyền thế đó không phải là của hắn, hay nên nói là xưa nay chưa từng thuộc về hắn.
Tuy trên danh nghĩa đám người kia ủng hộ mình nhưng một khi mình ra lệnh, đối phương phải đồng ý thì mình mới chỉ huy được. Đâu có giống “người mình” như bọn Ngũ Ương đạo nhân, mình bảo bọn họ đi hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3708507/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.