Chương trước
Chương sau
 Trên ghế rồng, ánh mắt Hạng Long đảo qua Hạng Lê và Hạng Xung, cuối cùng hắn thở dài một tiếng nói: “Trẫm quyết định lập Hạng Xung làm thái tử!” 

 Lời này vừa nói ra, bên dưới lập tức xôn xao. 

 Hạng Lê như bị rút sạch tất cả sức lực, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất. 

 Hắn siết chặt nắm đấm, cắn răng, cúi đầu, không để người khác nhìn thấy biểu cảm của mình. Nhưng trên thực tế gương mặt hắn đã vô cùng dữ tợn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. 

 Hắn không phục! Không phục! 

 Ai lên làm thái tử cũng được, nhưng vì sao lại là Hạng Xung? 

 Bản thân cố gắng mười mấy năm mà không được gì, còn Hạng Xung chỉ vì dáng vẻ rất giống phụ hoàng khi còn trẻ nên có thể nhận được tất cả ư? 

 Chuyện khiến Hạng Lê không cam lòng là mình cẩn thận từng lợi ích từng tí, đề phòng đủ loại mưu đồ nhưng lại bại vì gương mặt. Hỏi làm sao hắn nuốt được cơn giận này? Hỏi làm sao hắn phục cho được? 

 Sở Hưu lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, vì theo cốt truyện gốc, cuối cùng người nhận được chức vị thái tử chính là Hạng Xung đang trong thế yếu. 

 Đúng là lực lượng trong tay Hạng Lê không yếu, nhưng hắn lại không để ý tới một điều. Đó là đối với loại hùng chủ như Hạng Long, đa số thời điểm luôn là cha mạnh con yếu. Có nhiều thứ nếu Hạng Long muốn cho ngươi chỉ là chuyện một câu nói, hắn không muốn cho thì cho dù ngươi có thể tính toán tới lật trời đi nữa vẫn sẽ bị một bàn tay của hắn đánh cho rớt xuống trần gian. 

 Còn Hạng Xung lúc này cũng đang đứng ngây ra tại chỗ, sắc mặt không thể tin nổi. 

 Tuy hắn biết Hạng Long rất yêu quý mình, nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ lại có ngày yêu quý đó lại giúp hắn tiếp nhận hoàng vị. 

 Dù sao xét theo căn cơ thực lực, hắn tuổi nhỏ hơn, chịu thiệt hơn Hạng Lê rất nhiều. Tuy hắn từng mơ tới ngày hôm nay nhưng lại không dám coi đó là thật, không dám tin hoàng vị lại rơi vào tay mình. 

 Lúc này, những võ tướng và người khác trong hoàng tộc của Bắc Yên cũng bàn luận sôi nổi. Nói thật, bọn họ cũng không ngờ cuối cùng Hạng Xung lại được lên làm thái tử. Trước đó bọn họ vẫn cho rằng chức thái tử sẽ thuộc về Hạng Lê, cho nên ai cũng đầu tư lên người hắn trước, kết giao với hắn. 

 Kết quả lúc này, chỉ một câu của Hạng Long thôi lại đã đổi người, chuyện này khiến bọn họ khó mà chấp nhận được. 

 Nhìn một lượt bên dưới, Hạng Long ho khan một tiếng, ánh mắt lóe lên sắc lạnh. 

 Hắn không nói một câu nhưng sau khi cảm nhận dược ánh mắt của Hạng Long, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh trở lại. 

 Tuy bây giờ Hạng Long trông như sắp chết, nhưng quản lý Bắc Yên mấy chục năm, dư uy vẫn còn. Đúng là không có mấy ai dám đối nghịch với Hạng Long ngay trước mặt hắn. 

 Đợi tới khi đại điện hoàn toàn yên tĩnh trở lại, lúc này Hạng Long mới nói: “Đây chỉ là chuyện đầu tiên, còn có vài chuyện trẫm cần phải tuyên bố. 

 Một là trẫm cảm thấy giang hồ Bắc Yên quá rối loạn nên đã phái người tới Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn, mời cao tăng của Đại Quang Minh Tự và đạo trưởng của Thuần Dương Đạo Môn mới Yên Kinh Thành thành lập phân đà. 

 Có hai nhánh Đạo Phật che chở, tin rằng Bắc Yên chúng ta sẽ càng thêm phồn vinh thịnh vượng.” 

 Vừa nói xong câu này, Sở Hưu vốn đang xem trò hay, sắc mặt lập tức trầm xuống. 

 Hạng Long làm vậy là định phá rồi lại lập? Mời Đại Quang Minh Tự và Thuần Dương Đạo Môn đến rõ ràng là nhắm vào Sở Hưu, nhắm vào Trấn Võ Đường. 

 Những triều thần ở đây đều không phải kẻ ngốc, bọn họ nhanh chóng nghĩ ra điểm then chốt trong đó. Đây cũng là chiêu thức mà Hạng Long am hiểu nhất. 

 Hợp tung liên hoành, xua hổ nuốt sói, Hạng Long dùng chính những chiêu này để đánh bại Đông Tề. 

 Năm xưa khi Bắc Yên còn yếu thế thì mượn lực lượng giang hồ Bắc Yên tấn công Đông Tề. 

 Chờ tới khi Bắc Yên ổn định lại dẫn Sở Hưu vào trấn áp võ lâm Bắc Yên, tiếng xấu thì Sở Hưu tự gánh, trên giang hồ Bắc Yên đúng là không có mấy người mắng chửi triều đình. 

 Còn bây giờ thấy Sở Hưu là cái đuôi to không vung đi được, không ngờ Hạng Long lại dẫn hai thế lực Đạo Phật vào, lại là để trấp áp Sở Hưu. 

 Ba nhánh Đạo Phật Ma hội tụ trong Yên Kinh Thành, bọn họ có thể tưởng tượng được tình cảnh sẽ ra sao, đúng là loạn cào cào. 

 Nếu bây giờ Hạng Long còn trẻ tuổi, bọn họ sẽ rất tin tưởng Hạng Long, có thể giải quyết hết tất cả mọi vấn đề, chiếm được thắng lợi giữa thời loạn lạc. 

 Nhưng vấn đề là lúc này Hạng Long không sống được mấy ngày nữa, hắn chơi lớn như vậy không sợ đùa với lửa à? 

 Không đợi mọi người kịp phản ứng, Hạng Long lại nói tiếp: “Ngoài ra, trẫm quyết định tặng khu vực Ngụy Quận cho Giang Sơn Các. Thời gian tới người của Giang Sơn Các sẽ đến Yên Kinh Thành. 

 SAu khi Giang Sơn Các quản lý Ngụy Quận, trẫm đồng ý cho bọn họ phục quốc!” 

 Uy lực của câu nói này còn lớn hơn những lời vừa rồi, bọn họ đã không biết 

 nên nói thế nào về Hạng Long nữa. 

 Thật ra tới nay thế lực ba nước trong thiên hạ đã đạt tới ngưỡng cân bằng, kết quả là hiện giờ Hạng Long lại muốn đẩy một nước thứ tư lên, hắn không sợ lấy đá đập vào chân mình ư? 

 Sở Hưu ở bên cạnh nghĩ ngợi không nói gì, lúc này y lại đoán được Hạng Long định làm gì. 

 Trước đó y trực tiếp trở mặt uy hiếp Hạng Long, Hạng Long sợ ném chuột vỡ bình nên nhẫn nhịn. 

 Bây giờ nhìn lại, Hạng Long sắp chết thật rồi, cho dù hắn có nhẫn nhịn cũng không có thời gian để nhẫn nhịn. 

 Cho nên chuyện đã tới nước này, Hạng Long quả quyết làm một cú được ăn cả ngã về không, phơi bày tất cả mâu thuẫn và phiền toái cả trong cả ngoài ra ánh sáng. Mọi người kiềm chế lẫn nhau, đánh đấm suy yếu lẫn nhau, đến cuối cùng thậm chí sẽ đạt tới một sự cân bằng vi diệu. 

 Ba nhánh Đạo Phật Ma có thù hận, có quan điểm khác biệt, không thể nào sống chung một mái nhà. Muốn bọn họ hòa bình với nhau còn khó hơn heo bay lên trời. 

 Tuy nguy cơ rất lớn, nhưng Hạng Long đã không thể lo được nhiều như vậy. 

 Bao năm qua, có chuyện nào hắn làm mà không có nguy cơ? 

 Trong triều cãi vã xôn xao, nhưng không ai nói một lời phản đối. Nên nói là cho dù có người phản đối, bọn họ cũng không dám nói. 

 Đây cũng là ưu thế của Hạng Long, danh vọng của hắn trên Bắc Yên quá cao, cao tới mức chỉ cần một ngày hắn không chết, toàn bộ triều đình Bắc Yên không ai dám nói một chữ “không” trước mặt hắn. 

 Những chuyện này Hạng Long đã phân phó cho Hạng Sùng làm xong, lúc này hắn nói cho mọi người không phải để bàn bạc mà chỉ là thông báo lấy lệ mà thôi. 

 “Mời Cửu Long ấn đến đây, gia trì ấn ký cho Xung Nhi. 

 Trẫm đã không còn thời gian, mọi chuyện cứ giản lược đi thôi.” 

 Sau khi Hạng Long dứt lời, Hạng Sùng và mấy ông lão trong hoàng tộc Hạng thị cùng đi ra, một lát sau bọn họ cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, đặt trong đại điện. 

 Tập trung nhiều cao thủ luyện khí như vậy chỉ để chế tạo Cửu Long Ấn, nhưng nó không phải để sử dụng trực tiếp. Mỗi đời, người trong hoàng tộc Hạng thị ra đời đều phải nhỏ giọt máu tươi đầu tiên vào Cửu Long Ấn, khiến cho nó trở thành chí bảo mà chỉ huyết mạch họ Hạng mới có thể điều khiển. 

 Hơn nữa vị trí bồi dưỡng Cửu Long Ấn cũng rất bất phàm, ngay ở trong long mạch của Bắc Yên. 

 Được giữ trong long mạch lâu năm, Cửu Long Ấn đã hòa làm một thể với long mạch của Bắc Yên, có thể coi là bảo bối sinh ra từ long mạch. Thậm chí có thể nói thứ này là thủ đoạn cuối cùng của Bắc Yên, hay của toàn bộ hoàng tộc Hạng thị. 

 Hơn nữa không chỉ Bắc Yên có thứ này, Đông Tề và Tây Sở chắc cũng có nhưng không phải ấn mà là vật khác. Lực lượng long mạch hùng mạnh như vậy, thân là chủ nhân của hoàng triều, sao lại không sử dụng một chút?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.