Lần này Kiếm Vương Thành tới như người qua đường, tuy biểu hiện của Phương Thất Thiếu không tệ nhưng rất đáng tiếc, có người không chịu nể mặt.
Còn bây giờ Bạch Tiềm lên tiếng hòa giải, một là không muốn Kiếm Vương 'Thành thành người qua đường, hai là không muốn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy diệt.
Trong Ngũ Đại Kiếm Phái, mỗi môn phái đều được truyền thừa hơn ngàn năm, cho nên giữa Ngũ Đại Kiếm Phái tuy cũng có cạnh tranh lục đục nhưng không nghiêm trọng như những thế lưucj khác.
Võ đạo như Phù Ngọc Sơn Chính Ma Đại Chiến là Ngũ Đại Kiếm Phái gây ra, đổi thành thế lực khác, có muốn liên thủ gây dựng thanh thế lớn như vậy cũng không được.
'Tàng Kiếm Sơn Trang đã nửa tàn phế, nhưng cho dù tàn phế một nửa thì giữ lại danh tiếng vẫn tốt hơn bị diệt môn!
Sở Hưu thản nhiên nói: “Từ đầu ta đã cho Tàng Kiếm Sơn Trang cơ hội rồi, khổ nỗi có người không quý trọng, chưa thây quan tài chưa đổ lệ.”
Bạch Tiềm thở dài một tiếng, nói với Trình Đình Sơn: “Trình trang chủ, đúng là kiếm khách thà gãy chứ không cong. Nhưng kiếm gãy có thể rèn lại, người chết thì mất hết.
'Tàng Kiếm Sơn Trang phát triển suốt bao năm, giờ ngươi cam tâm nhìn Tàng Kiếm Sơn Trang bị hủy trong tay mình ư? Ngươi muốn làm trang chủ cuối cùng của Tàng Kiếm Sơn Trang à?
Nhận thua đi, cho dù ngươi có làm ngọc nát cũng không thể uy hiếp được Sở đại nhân. Lưu lại hạt giống cho Tàng Kiếm Sơn Trang đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3682014/chuong-1185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.