Chương trước
Chương sau
Bầu không khí vốn đã hòa hoãn lại nhưng theo câu nói của vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, bắt đầu căng thẳng.

Theo Trình Đình Sơn, hắn có thể chấp nhận biện pháp của Phương Thất Thiếu. Hắn là trang chủ, không chỉ suy xét tới quy củ của Tàng Kiếm Sơn Trang mà còn phải tính tới tương lai của Tàng Kiếm Sơn Trang và đủ thứ chuyện trên giang hồ.

Nhưng đối với trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang, kiếm của Tàng Kiếm Sơn Trang, Lưu Quang Tà Nguyệt chính là tính mạng của hắn!

Những võ giả này từ lúc tráng niên đã chọn con đường bước vào Thủ Kiếm Các, cả đời phụng dưỡng thần binh, bọn họ là người đáng kính.

Nhưng chính vì vậy, sống lâu trong Thủ Kiếm Các, dùng tinh huyết bản thân chăm sóc thần kiếm cũng khiến cho tính cách bọn họ hóa thành cực đoan, thậm chí không nói lý.

Lưu Quang Tà Nguyệt chính là thần binh do vị trưởng lão này chăm sóc cả đời, bây giờ không những phải giao thanh thần binh này ra mà còn giao vào tay Sở Hưu. Đây là chuyện vị trưởng lão này không thể chịu nổi.

Sở Hưu nhìn về phía Phương Thất Thiếu, nhún vai nói: “Phương huynh, ngươi cũng thấy đấy. Bây giờ không phải ta không nể mặt mà họ nhất quyết ngoan cố đến cùng.”

Trình Đình Sơn nhìn về phía vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang, khuyên: “Trưởng lão.”

Nhưng Trình Đình Sơn vừa nói ra miệng, vị trưởng lão Tàng Kiếm Sơn Trang đã trực tiếp ngắt lời.

“Trang chủ, không cần nhiều lời. Ta sẽ tuyệt đối không giao Lưu Quang Tà Nguyệt ra. Nếu ngài muốn giao ra cũng đơn giản thôi, cứ giết ta đi. Đưa Lưu Quang Tà Nguyệt cho Sở Hưu, đổi lấy Tàng Kiếm Sơn Trang sống tạm cũng được.

Nhưng trang chủ, ngài đừng quên ngài cũng là kiếm tu. Kiếm khách thà gấy chứ không cong!

Đánh được thì đánh, đánh không được cũng phải đánh!

Hôm nay ngài cúi đầu thỏa hiệp để bảo toàn Tàng Kiếm Sơn Trang, bảo toàn tính mạng mọi người. Không sai. Nhưng ngài có xứng với những danh kiếm được cung phụng trong Thủ Kiếm Các không?”

Trình Đình Sơn nhìn vị trưởng lão kia, thở dài một tiếng, quát lớn: “Mở kiếm trận!”

Từ xưa tới nay, Trình Đình Sơn không tạo được ấn tượng tốt với người trong giang hồ, người này tính toán quá nhiều, làm việc lại chần chừ, ngay cả người trong Ngũ Đại Kiếm Phái cũng không thích hợp tác với hắn.

Nhưng ngày xưa khi còn trẻ tuổi Trình Đình Sơn cũng là kiếm khách cầm kiếm tung hoành giang hồ. Chẳng qua năm tháng thoi đưa, kiếm khách trẻ tuổi cũng biến thành ngụy quân tử bụng đầy toan tính.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vì một chút xíu lợi ích của Tàng Kiếm Sơn Trang mà tính tới tính lui. Thậm chí vì quyền thế của bản thân hắn, hắn đã từng ra tay chèn ép phe đối lập trong Tàng Kiếm Sơn Trang, ngay cả các trưởng lão này cũng là đối tượng mà hắn lợi dụng.

Bao năm qua hắn đã dần quên một điều, kiếm khách thà gãy chứ không cong!

Không biết từ lúc này, hắn đã không xứng với kiếm trong tay mình. Trưởng lão này đã nói thẳng ra trước mặt mọi người, hắn không thể giết ông

ta rồi giao Lưu Quang Tà Nguyệt cho Sở Hưu. Vì làm vậy là hủy lòng người trong 'Tàng Kiếm Sơn Trang, cho nên, chỉ có nghênh chiến!

Phương Thất Thiếu chắp tay với Bạch Tiềm: “Sư thúc, ngài cũng thấy đấy, ta đã cố hết sức rồi. Với tình thế trước mắt, Kiếm Vương Thành chúng ta cũng không nhúng tay được.

Vốn dĩ ta còn tưởng trong Tàng Kiếm Sơn Trang đều là loại tầm thường, không ngờ tới giờ phút này còn có một nhân vật như vậy. Không biết đây là may

mắn hay tai nạn cho Tàng Kiếm Sơn Trang?”

Tính ra, Phương Thất Thiếu vẫn rất tán thưởng vị trưởng lão này, ít nhất hắn nói một câu rất đúng, kiếm khách thà gãy chứ không cong.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Vấn đề là, ngươi thà gãy chứ không cong nhưng lại rước lấy một kẻ địch cường đại đủ hủy diệt Tàng Kiếm Sơn Trang của ngươi.

Trên giang hồ này có rất nhiều chuyện vốn không có đúng sai. Sở Hưu và Trình Đình Sơn có ân oán, lại thêm y đang cần Lưu Quang Tà Nguyệt. Lúc nay y tới Tàng Kiếm Sơn Trang gây sự là chuyện bình thường, không  sai.

Trình Đình Sơn thân là trang chủ, muốn bảo toàn lợi ích của Tàng Kiếm Sơn Trang, chịu cúi mình cầu toàn, hắn cũng không sai.

Còn vị trưởng lão của Tàng Kiếm Sơn Trang, nửa đời sống trong Thủ Kiếm Các, giữ vững tín niệm của mình, càng không sai.

Không ai sai, nhưng tình thế lúc này lại làm dấy lên một trận giết chóc vô cớ.

Bạch Tiềm lắc đầu nói: “Thất Thiếu, ngươi đã làm rất tốt rồi. Kiếm Vương Thành đã góp sức, tiếp theo sẽ không nhúng tay nữa.”

So với chuyện Tàng Kiếm Sơn Trang, Bạch Tiềm thấy vui với sự trưởng thành của Phương Thất Thiếu hơn. Trong chuyện lần này, Phương Thất Thiếu làm được. như vậy, hắn đã rất hài lòng.

Huống chỉ theo tình hình trước mắt, bọn họ có nhúng tay vào cũng chẳng có tác dụng gì.

Sở Hưu là bằng hữu của Phương Thất Thiếu, hắn không thể ép Phương Thất Thiếu tới liều mạng với Sở Hưu được.

Huống chỉ cho dù có liều mạng cũng chẳng tác dụng gì. Theo tình hình trước. mắt có thêm hai võ giả cảnh giới Chân Đan với ít đi hai võ giả cảnh giới Chân Đan cũng chẳng có gì khác biệt.

Ông lão của Vô Tâm Kiếm Trủng gật đầu nói Đánh xong lão già ta còn phải về giữ mộ.”

So với những người khác, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng còn đơn giản hơn, muốn đánh thì đánh, muốn chiến thì chiến, sao phải lảm nhảm nhiều như vậy?

Vừa dứt lời, Vô Danh Lão Nhân của Vô Tâm Kiếm Trủng bước ra một bước, kiếm khí vờn quanh người, như xộc thẳng tới tận chân trời.

Sở Hưu quay đầu lại nói với Thương Thiên Lương: “Thương thành chủ, giao. cho ngươi.”

Thương Thiên Lương mặt không biểu cảm, gật nhẹ đầu.

Tuy lúc trước hắn thất bại thảm hại trước Rama, nhưng sau khi đánh một trận cùng cường giả Thiên Địa Thông Huyền chân chính, hắn cũng được lợi rất nhiều, đã quen dần với phương thức chiến đấu mới.

Một gã Chân Hỏa Luyện Thần, Thương Thiên Lương còn chưa để vào mắt.

Quanh người Thương Thiên Lương tràn ngập đao ý, cương khí vốn vô hình vô chất quanh người hóa thành màu xanh nhạt. Hắn tiên tay vung lên, giữa không trung lập tức có cuồng phong gầm thét, bầu trời u ám, hóa thành thanh trường đao xé tan thiên địa chém xuống, uy thế mãnh liệt.


Lực lượng của kiếm mang đó không mạnh nhưng ngưng tụ thành một thanh kiếm nhỏ, lơ lửng sau lưng ông lão.

Tiếp đó ông lão chỉ tay ra, chỉ trong chớp mắt, vô số kiếm khí ngưng tụ từ thanh kiếm nhỏ, kiếm ý xuyên thủng bầu trời, trực tiếp ngưng tụ thành một bóng kiếm khổng lồ, đánh tan Trảm Thiên Tuyệt Đao của Thương Thiên Lương.

Đao kiếm giao chiến tạo thành xung kích mãnh liệt, khiến cho mặt đất giữa hai người rạn nứt, khí tức cuồng bạo bộc phát. Thương Thiên Lương mặt không đổi sắc, nhưng Vô Danh Lão Nhân đối diện lại lùi về phía sau ba bước, tuy cũng không bị thương.

Một khắc sau, Vô Danh Lão Nhân lại giậm chân lao tới, thanh tiểu kiếm hóa thành kiếm ảnh giữa không trung. Chỉ trong chớp mắt một tiếng kiếm ngâm vang vọng trong lòng, ngay cả Sở Hưu cũng có thể cảm giác được một luồng sức mạnh sắc bén xé rách tinh thần y, khiến Sở Hưu không thể không vận dụng lực lượng nguyên thần chống chọi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.