Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế này là sao? Lẽ nào chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn lại tu luyện ma công?
Tịch Vân Tử thấy cảnh này đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lẩm bẩm: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh còn chưa buông được chuyện kia ư?”
Trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn chỉ có mình Tịch Vân Tử biết vì sao trước đây sau khi kế vị chưởng giáo, Lăng Vân Tử vẫn luôn bế quan. Không chỉ vì cân bằng các thế lực trong Thuần Dương Đạo Môn mà còn vì hắn từng tẩu hóa nhập ma, không phải vấn đề tu luyện mà là tâm ma.
Trong quá khứ Lăng Vân Tử một mình một kiếm hủy diệt tông môn Ma đạo, giết sạch không trừ một ai, chuyện này đã được các tông môn chính đạo đưa lên thành giai thoại.
Nhưng thật ra chỉ có mình Lăng Vân Tử tự biết, hắn giết nhầm người.
Không phải ai trong Ma đạo cũng là kẻ ác, đại đa số tông môn Chính đạo đều là ngụy quân tử, liệu có mấy người thật sự lương thiện?
Trong đó co rất nhiều nhân quả, khó mà nói rõ được, nhưng trong trận chiến kia, người đáng giết Lăng Vân Tử đã giết, không đáng giết, hắn cũng giết.
Đương nhiên trận chiến đó đem đến cho hắn vinh dự và danh tiếng rất lớn, nhưng cũng kéo theo tâm ma mà hắn không thể vứt bỏ.
Cho nên sau khi tiếp quản Thuần Dương Đạo Môn, hắn đã bắt đầu bế quan trong thời gian dài, tiếng thì là tu luyện nhưng thực tế là trấn áp tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3676566/chuong-1171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.