Chương trước
Chương sau
Trong thời gian Sở Hưu xảy ra chuyện, trái tim Ngụy Thư Nhai thật sự nguội lạnh.

Vốn dĩ lão cho răng nhánh Ẩn Ma dẫu có như đống cát vụn thì vẫn là một liên minh?

Kết quả sau này lão mới biết, toàn bộ nhánh Ẩn Ma thậm chí còn không coi là liên minh.

Cho dù là một liên minh, nhưng người được công nhận là đại diện cho liên minh bị kẻ khác giết, dù sao cũng phải gióng trống khua chiêng đi báo thù, tìm lại thể diện mới đúng.

Kết quả cuối cùng lại là Ngụy Thư Nhai ra mặt, lấy bảo vật của mình ra đổi lấy Dạ Thiều Nam xuất thủ, có vậy mới vấn hồi được một chút thể diện cho nhánh Ẩn Ma.

Hơn nữa sau đó đám người kia cho rằng nhánh của Ngụy Thư Nhai không có truyền nhân, còn dám có ý đồ với lão, đây không phải là run sợ nữa rồi, quả thật là hám lợi đen lòng.

Đối với chuyện này, Sở Hưu cũng không ngạc nhiên, vì y đã sớm nhìn ra bản chất của nhánh Ẩn Ma, chẳng qua ngại ông lão Ngụy Thư Nhai khổ tâm, y không nói nhiều mà thôi. Bây giờ bản thân Ngụy Thư Nhai cũng nhận thức được, Sở Hưu cũng không phải ngại nữa.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, là con người thì đều có chí riêng, Côn Luân Ma Giáo đã không còn cả năm trăm năm rồi. Đối với bọn họ mà nói, cả Côn Luân Ma Giáo lẫn nhánh Ẩn Ma đã chỉ là một tượng trưng mà thôi.

Bọn họ không chịu ra tay, ngài có cố nhờ cậy cũng vô ích thôi, bây giờ toàn bộ nhánh Ẩn Ma liệu có bao nhiêu người chịu giúp chúng ta?”

Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không có mấy, Vô Tướng Ma Tông coi như một, còn có hai bằng hữu lâu năm của ta, còn lại như Xích Luyện Ma Tông chẳng hạn, đa số thời gian là trung lập, Tân Triều Tiên cũng có danh tiếng nhưng tâm mắt của hắn chỉ thấy mình Xích Luyện Ma Tông mà thôi.

Còn lại, như lần trước ngươi đã gặp bọn Du Ma Nhai, Vụ Mã Giao, bọn họ chỉ có thể nói là coi nhánh Ẩn Ma như một cứ điểm tạm thời, tuy sẽ không lừa gạt ngươi nhưng suy nghĩ lại không hướng về phía ngươi.

Về phần những người khác à, đừng nghĩ tới chuyện bọn chúng giúp ngươi, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.”

Vừa nói xong câu này, mọi người xung quanh đều im lặng.

Ở đây có vài người như Đoan Mộc Thiên Sơn hay Lã Phụng Tiên, thật ra không hiểu rõ lắm về nhánh Ẩn Ma.

Bọn họ chỉ biết Sở Hưu là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, thân phận của y đáng lý phải rất bất phàm, nhưng ai ngờ nội bộ nhánh Ẩn Ma lại nát tới mức này, Sở Hưu làm người thừa kế đúng là không dễ dàng gì.

Ngụy Thư Nhai thở dài nói: “Dù sao cũng phải lôi lợi ích ra giao dịch, chẳng thà lão già ta đây đưa cho Bái Nguyệt Giáo, ít nhất người ta còn bỏ công bỏ sức nhiều hơn.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đang khá phiền toái, lúc này Dạ Thiều Nam đang bế quan, nghe nói còn là một đợt bế quan rất quan trọng, mấy tháng nay tất cả sự vụ trong Bái Nguyệt Giáo đều do Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế T¡ của Bái Nguyệt Giáo xử lý. Giờ chúng ta tới Bái Nguyệt Giáo, e là cũng không gặp được Dạ 'Thiều Nam.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Dù sao Bái Nguyệt Giáo cũng là người ngoài, chúng ta một Minh Ma, một Ẩn Ma, tuy có thể liên thủ nhưng nếu đặt tất cả hy vọng lên người đối phương thì đúng là thiếu khôn ngoan.”

Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Nhưng Thần Tăng Rama vẫn luôn là một tai họa ngầm, nhánh Ẩn Ma không có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, một khi Thần Tăng Rama xuất thủ, ai ngăn nổi?”

Qua bao năm như vậy, tuy nhánh Ẩn Ma là một đống cát vụn nhưng khi đống cát này tụ tập lại một chỗ vẫn có lực lượng kinh người, cũng không thiếu cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và Chân Đan, lên tới mười mấy phân chỉ. Cho. dù là tông môn xui xẻo như Âm Ma Tông chỉ còn lại mình Mai Khinh Liên, họ vẫn còn căn cơ về công pháp.

Nhưng vì sao nhiều năm như vậy rồi, nhánh Ẩn Ma chưa từng rêu rao như Bái Nguyệt Giáo?

Thiếu đoàn kết là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất thật ra là mấy năm trăm năm nay trong nhánh Ẩn Ma không có một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Đừng nhìn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rất ít khi bước ra giang hồ, đại đa số chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng chí tôn vẫn là chí tôn, dùng sức một người mà trấn áp cả thời đại, không ai dám trêu chọc.

Nhánh Ẩn Ma không có người như vậy, một khi liên kết lại thò đầu ra chỉ là cái bia ngắm sống, rất dễ bị người ta hủy diệt.

Sở Hưu híp mắt lại nói: “Chuyện này để ta nghĩ cách, ta không tìm được người có thể địch nổi Thần Tăng Rama, nhưng lại có thể tìm được người tạm thời ngăn cản Thần Tăng Rama.”

Ngụy Thư Nhai hơi ngạc nhiên nhìn Sở Hưu một hồi, nhưng không hỏi nhiều.

Sau đó Sở Hưu lại lần lượt bàn chuyện kế sách chiến lược với mọi người ở đây, bố trí cách điều động, ứng đối nếu đám người Tu Bồ Đề Thiền Viện thật sự đánh tới.

Trước đó Sở Hưu ở trong bóng tối, địch sáng ta tối, y là bên chủ động.

Còn bây giờ Sở Hưu xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, y trở thành cái bia ngắm cực kỳ rõ ràng, chỉ có thể dùng cách binh tới tướng đỡ, nước tới đất

ngăn.

Có đôi khi thực lực thực tế yếu kém sẽ rất bất đắc dĩ, còn chưa khai chiến đã mất đi quyền chủ động.

Đầu tiên, Sở Hưu quan tâm tới bên phía Trấn Võ Đường, dù sao nơi đó cũng là thế lực mạnh nhất dưới trướng y, cũng là nơi y để tâm nhiều nhất.

May mắn là Trấn Võ Đường vốn có Mai Khinh Liên và Bàng Hổ trấn giữ, lại thêm Ngụy Thư Nhai ra mặt, cho nên trong thời gian Sở Hưu không có ở đây, tuy 'Trấn Võ Đường gặp chút phiền phức nhưng đều không lớn, ngược lại thực lực bản thân còn tăng thêm.

Bên phía Mai Khinh Liên thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện cho Sở Hưu, lúc này cô nàng đột nhiên nở nụ cười trêu tức: “Tiểu nha đầu của Thanh Long Hội kia thích ngươi.”

Sở Hưu sửng sốt rồi lắc đầu nói: “Sao lại lôi sang chuyện này? Ngươi nói linh tinh gì đấy, ngươi với cô ta mới gặp mặt lần đầu.”

Mai Khinh Liên giơ ngón tay lên vẫy nhẹ nói: “Trực giác của nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không phát hiện tiểu nha đầu kia vẫn đang nhìn về phía chúng ta à? Cách xa như vậy vẫn cảm giác được địch ý, cứ như ta cướp nam nhân của cô nàng vậy.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Cô ta có địch ý với ngươi cũng rất bình thường, đa số nữ nhân đều sẽ có địch ý với ngươi.”

Mai Khinh Liên tu luyện Xá Nữ Đại Pháp, sức hấp dẫn đối với nam nhân rất mạnh, nếu nói lực hấp dẫn của Hoa Quỷ Bà Bà chỉ là nhục dục thô thiển, vậy Mai Khinh Liên là quyến rũ tới tận xương tủy.

Cảm giác này đối với nam nhân thì là thu hút, nhưng đối với nữ nhân, đương nhiên cảm giác không hề tốt, coi như cùng dấu đẩy nhau.

Mai Khinh Liên hừ nhẹ nói: “Quan hệ giữa tiểu nha đầu Lạc Phi Hồng và cô nàng kia đâu có tệ.”

Sắc mặt Sở Hưu hơi kỳ quái nói: “Lạc Phi Hồng? Cô ta đâu có tính là nữ nhân.

Nhưng Sở Hưu biết cô nàng Lạc Phi Hồng này còn dám tới thanh lâu gọi gái, còn lén lút tán tỉnh Mục Tử Y ngay dưới mí mắt y.

Cho nên Sở Hưu rất nghỉ ngờ, liệu có phải lúc trước cô nàng bị Lạc gia ép hôn nên bị ám ảnh, xu hướng tình dục thay đổi hoàn toàn hay không?

“Được rồi, không nói mấy thứ vô dụng này nữa, sau khi trở lại Trấn Võ Đường, lập tức thu hết tất cả lực lượng về, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Bên phía Hạng Long không cần phải để ý, dù sao cũng trở mặt rồi, chỉ cần chúng ta tạm thời không làm phản, vị bệ hạ kia cũng không nói được gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.