Những người đứng xung quanh quan chiến đều biến sắc, Doanh Chiêu hạ giọng nói: “Đây là Thuần Dương Đạo Văn năm xưa Lã Tổ lưu lại, mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đều biết, thậm chí đạo văn đầu tiên mà bọn họ học chính là nó!”
Lữ Trạm Lô trầm giọng nói: “Ngươi đừng nói với ta là uy lực của đạo văn mà Lã Tổ để lại cường đại tới mức này đấy. Nếu đệ tử Thuần Dương Đạo Môn nào cũng biết, vậy người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ chính là Thuần Dương Đạo Môn rồi, thậm chí toàn bộ võ lâm chính đạo cũng tôn Thuần Dương Đạo Môn làm người đứng đầu.”
Doanh Chiêu nhìn đạo văn gần như xuyên thủng cả thiên địa kia, lạnh nhạt nói: “Đúng là mỗi đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đầu biết, nhưng Thuần Dương Đạo. Văn mà Trường Vân Tử vẽ ra gần như giống hệt đạo văn mà Lã Tổ để lại!
Đạo văn này được lưu lại trong Thiên Cương Điện, Trường Vân Tử bế quan trong Thiên Cương Điện mấy chục năm, e là đã sớm khắc đạo văn này vào tận xương cốt.
Nhưng chính vì vậy, khi hắn dùng đạo văn này, cũng là bỏ ra toàn bộ lực lượng của bản thân!”
Lữ Trạm Lô vuốt cằm nói: “Thứ Lã Tổ lưu lại thật bất phàm, nếu tên Sở Hưu này bị giết chết lần nữa, ngươi nói xem liệu hắn có thể sống lại hay không?
Mà hoàng tộc Đông Tề ta xưa kia cũng là hậu nhân của Lã Tổ, có thời gian phải tới Thuần Dương Đạo Môn ngồi một chút.”
Doanh Chiêu liếc Lữ Trạm Lô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3653294/chuong-1147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.