Chương trước
Chương sau
Trong Lục Đô tàn khốc vượt ngoài tưởng tượng của Sở Hưu. Sở Hưu trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Khi các ngươi thiếu thốn tài nguyên tới tận cùng, đã từng ăn thịt người chưa?”

Thương Thiên Lương và Thương Ÿ đều im lặng không nói gì, cuối cùng Thương Thiên Lương trầm giọng nói: “Có lão phu quản lý Thương Thành, cho dù phải ra ngoài liều mạng tranh cướp tài nguyên với người khác cũng có có chuyện ăn thịt người.

Tổ tiên của lão phu là thế gia bảo vệ Thông Thiên Phong cho Lăng Tiêu Tông, lưu truyền cả ngàn vạn năm, cho dù cuối cùng Lăng Tiêu Tông không mang theo tổ tiên cùng đi nhưng tổ tiên của Thương gia ta cũng không thẹn với lương tâm, đây là đạo nghĩa.

Tương tự, chuyện coi người như thức ăn là hành động của dã thú, đây là giới hạn cuối cùng của con người! Cho dù toàn bộ Thương Thành chết đói, lão phu cũng không cho phép chuyện như vậy xảy ral”

Nhưng sau khi nói xong câu này, giọng nói của Thương Thiên Lương lại đột nhiên hạ xuống nói: “Tuy Thương Thành không có chuyện như vậy, nhưng những nơi khác lại có.

Có lẽ đây là thiên phạt, cho dù bọn họ có ăn thịt người cũng không thể chống cự được, toàn bộ căn cứ đều bị chôn vùi trong cơn bão đen!”

“Đúng rồi, vừa nãy các ngươi có nhắc tới bão đen, rốt cuộc nó là gì? Ta cảm thấy hình như ngươi rất sợ nó?”

Thương Thiên Lương thở dài nói: “ Bão đen là một loại bão cát trong hoang mạc, nhưng là loại mạnh nhất, có thể phá vỡ tất cả, đó là tai nạn gần như diệt thế.

Thời điểm bão đen xuất hiện không cố định hưng cứ cách vài năm, kiểu gì nó cũng tới một lần, thời gian dài thì tính bằng tháng, ngắn thì hơn mười ngày, phải xem vận mệnh ra sao.

Mỗi khi bão đen bùng lên, cho dù là ta cũng không thể ở bên ngoài quá lâu, chỉ có thể tránh trong hang động đã được đào từ trước.

Nhưng nếu không tích lũy vật tư nhất đinh, thời gian bão đen lại quá dài, rất có thể sẽ chết đói ở bên trong.”

Thương Ÿ ở bên cạnh đột nhiên nói với Sở Hưu: “Trước đó ta lừa ngươi, nhưng ta không cảm tháy mình làm sai, một kẻ ngoại lai mang theo đan dược trên người đủ giúp Thương Thành chúng ta vượt qua cơn bão đen lần này.

Phụ thân ta chết trong bão đen lần trước để cứu người, nhưng kết quả là người không thể cứu được một ai, ngược lại còn khiến bản thân bị liên lụy.”

Sở Hưu xua tay áo nói: “Ta vốn rất rộng lượng, còn chưa tới mức để tâm tới chuyện nhỏ này.

Chỗ ta còn rất nhiều đan được, chỉ cần các ngươi cho ta đáp án hài lòng, các ngươi lại giúp ta thêm chút việc là chỗ đan dược này sẽ thuộc về các ngươi.

Theo lời các ngươi thì Lục Đô không phải thế giới hoàn chỉnh là chỉ là một không gian, chắc diện tích cũng không lớn, các ngươi có biết về kẻ ngoại lai khác không?”

Thương Thiên Lương nói: “Cũng gần như vậy, thậm chí cho dù chúng ta không biết, nếu các thế lực khác gặp phải kẻ ngoại lai cũng có tin tức đưa tới."

Sở Hưu trầm giọng nói: “Vậy các ngươi có biết khoảng năm trăm trước có hai kẻ ngoại lai thực lực cực mạnh đến đây không? Mạnh tới mức bọn họ có thể dùng lực lượng của bản thân phá vỡ hư không?”

Sắc mặt Thương Thiên Lương hơi đổi, hắn gật đầu nói: “Biết, đương nhiên là biết rồi, toàn bộ các thế lực trong Lục Đô, không ai không biết.

Năm trăm năm trước Lục Đô gặp phải cơn bão đen mạnh nhất từng thấy, lúc đó hầu hết mọi người đều chuẩn bị chờ chết.

Nhưng ngay lúc này có hai cường giả từ trên trời giáng xuống, bắt đầu giao. thủ kịch liệt, còn nơi bọn họ chiến đấu chính là trung tâm của cơn bão đen đó.

Kết quả không ngờ hai người đánh nhau tới mức phá tan bão đen, cho nên nói chính xác hơn, lúc đó bọn họ đã cứu được tính mạng của không ít người.”

Nghe tin này, hai mắt Sở Hưu sáng rực lên: “Vậy ngươi có biết cuối cùng bọn họ ra sao không?”

“Không biết.”

'Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Hai vị cường giả kia gây ra thanh thế quá mạnh, không chỉ phá tan cơn bão đen, thậm chí khu vực bọn họ giao thủ cũng sinh ra hiện tượng không gian vỡ vụn, cực kỳ nguy hiểm.”

“Thời gian dài như vậy mà không có ai tới xem à?”

Thương Thiên Lương nói: “Trong cái nơi quỷ quái này có gì quan trọng hơn sống sót, những người như chúng ta chỉ sống sót thôi cũng phải dốc hết sức lực, làm gì có lòng hiếu kỳ tới thăm dò nơi nguy hiểm như vậy.

Huống hồ cho dù có nhận được thần công bí pháp cũng có ích lợi gì? Không thể ra khỏi nơi này thì cho dù tu vi của ngươi có thông thiên cũng vô dụng.

Dựa theo điển tịch của gia tộc, cảnh giới của ta bây giờ đã không kém hơn tổ tiên, nhưng ở nơi này vẫn là ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai.”

Sở Hưu trực tiếp vung tay đổ một nửa chõ Hồi Huyết Đan ra ngoài nói: “Đây là tiền đặt cọc, dẫn ta tới chỗ đó lện tay giết vài người giúp ta, sau khi xong chuyện ta sẽ đưa ngươi thêm.”

Thương Thiên Lương không nói hai lời, thốt lên: “Thành giao!” Đúng là nơi đó rất nguy hiểm nhưng nếu có thể nhận được nhiều đan dược như vậy, đủ bảo đảm cho Thương Thành không lo cả trăm năm, vụ mua bán này tất có lời.

Về phần Sở Hưu muốn giết ai thì không liên quan gì tới hắn, ở Lục Đô này, giết người có gì lạ?

Sau khi nhận được tình báo, Sở Hưu lập tức bảo Thương Thiên Lương dẫn đường, tới nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ từng đại chiến.

Sở Hưu không phải kẻ ngốc, người khác cũng vậy. Y có thể tìm hiểu tin tức từ cư dân bản địa thì người khác cũng có thể.

Cho nên chuyện trước mắt không thể chậm trễ, nếu để người khác chiếm trước tiên cơ thì không ổn rồi.

Còn người mà Sở Hưu muốn giết, đương nhiên là Trường Vân Tử. Đơn đả độc đấu thì muốn giết Trường Vân Tử cũng rất khó.

Lần trước Sở Hưu có thể giết chết Bộ Thiên Nam, một là có Đoan Mộc Thiên Sơn ở bên cạnh quấy rối, một phần nữa là nhờ hoàn cảnh.

Trận pháp phong tỏa Thanh Long Hội, cộng thêm Bộ Thiên Nam cố chấp tới cực hạn, tử chiến tới cùng, vốn không nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Còn bây giờ nếu Sở Hưu muốn giết Trường Vân Tử, cho dù ý có thực lực này nhưng Trường Vân Tử cũng có thể bỏ trốn, không cần tử thủ ở đó.

Nhưng nếu có Thương Thiên Lương xuất thủ, chuyện này sẽ chắc chắn hơn nhiều, nếu gặp được Trường Vân Tử lạc đàn thì càng tốt, Sở Hưu không cần bại lộ thân phận cũng có thể thần không hay quỷ không biết xử lý hắn.

Nơi này là không gian độc lập, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, chết mất một người cũng rất bình thường.

Thương Thành là địa điểm khá lớn ở Lục Đô, Thương Thiên Lương dẫn Sở Hưu đi không mang theo quá nhiều người, những người khác ở lại bảo vệ Thương Thành, hắn chỉ mang theo cháu gái Thương Ÿ.

Thực lực của Thương Ỷ không mạnh, dựa theo hệ thống sức mạnh ở thế giới bên ngoài, cô nàng đã là cảnh giới Thiên Nhân

Hợp Nhất, nhưng ở đây thực lực của Thương Ỷ chỉ tương đương với cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh ở thế giới bên ngoài.

Cô nàng cũng muốn đi theo, Sở Hưu thấy khó hiểu nhưng Thương Thiên Lương giải thích là ngày trước phụ thân Thương Ỷ thường xuyên mang nàng xông xáo bên ngoài, tăng vốn hiểu biết, rèn luyện năng lực sinh tôn của nàng.

Trong đó có một lần bọn họ tình cờ chạy tới nơi Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ giao thủ, cuối cùng cũng đi ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.