Từ chỗ của bọn Thương Ÿ tới Thương Thành rất xa xôi, đi khoảng nửa ngày mới tới nơi.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới tốc độ của bọn họ.
Ở nơi này, không ai dám sử dụng nội lực chân khí quy mô lớn để đi đường, chỉ có thể dùng lực lượng của bản thân đi bộ, đương nhiên tốc độ chậm chạp.
Nửa ngày sau một tòa thành nhỏ mới xuất hiện trước mặt Sở Hưu.
Tòa thành nhỏ kia thậm chí còn chẳng bằng một thành huyện nho nhỏ ở bên ngoài, chỉ dùng hòn đá chất đống lên, vừa đơn giản vừa cũ nát.
Chỉ có cửa thành mới dùng kiểu chứ thời thượng cổ ghi hai chữ lớn: Thương Thành.
Cảm nhận được khí tức của thế giới nên ngoài, một loạt võ giả trong Thương Thành nhào ra, trong đó dẫn đầu là một ông lão gầy gò nhưng ánh mắt đầy hung ác.
Những người ở đây cũng giống với bọn Thương Ỷ, rách rưới bẩn thỉu, chỉ có ông lão này mặc một cái áo choàng ra dáng, nhưng đâu đâu cũng là lỗ thủng, không biết đã mặc mấy trăm năm rồi.
Đúng lúc này, Thương Ỷ đột nhiên hét lớn: “Gia gia! Giết hắn đi! Thực lực của kẻ ngoại lai này rất mạnh, giết hắn lấy đồ là đủ cho Thương Thành chúng ta chống đỡ cơn bão đen lần này!”
Nghe Thương Ÿ nói vậy, Sở Hưu cũng chẳng hề bất ngờ, thậm chí y đã nghĩ ra từ lâu.
Lúc trước y đã biết rốt cuộc người trong Lục Đô này ra sao từ mấy lời nói bóng nói gió của Thương Ÿ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3649442/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.