Chương trước
Chương sau
Tôn Trường Minh nhìn chằm chằm vào Sở Hưu bằng máu tươi trước mặt, như gặp quỷ.

Mà thực tế đúng là hắn gặp quỷ. Một kẻ rõ ràng bị giết tới mức không còn cặn bã ngay trước mặt mọi người, không ngờ lại dùng cách thức quỷ dị này xuất hiện trước mặt hản, đây không phải gặp quỷ thì là gì?

Người chết luôn luôn đáng sợ hơn người sống, chí ít với Tôn Trường Minh hiện giờ là như vậy.

Trước đó Tôn Trường Minh chỉ không dám trêu chọc tới Sở Hưu, nhưng giờ nhìn Sở Hưu, Tôn Trường Minh lại có cảm giác hoảng sợ từ tận đáy lòng.

Tôn Trường Minh run rẩy, đang định nói gì đó nhưng lại phát hiện thân thể mình không ngờ lại chẳng thể tự chủ bị hút về phía Sở Hưu. Không đợi hắn nói ra nửa chữ, Tôn Trường Minh lập tức phát hiện khí huyết toàn thân mình đang sôi trào, chảy về phía Sở Hưu.

Chỉ trong chớp mắt Tôn Trường Minh đã bị hút thành xác khô!

Những tùy tùng khác của Tôn Trường Minh muốn bỏ trốn, nhưng tiếp đó Sở Hưu vung tay, máu tươi của cả đám người đều bị rút sạch, thân thể ngã trên mặt đất.

Diệp Tiêu nhìn Sở Hưu trước mắt, cũng kinh hãi không nói thành lời.

Long Hổ Bảng đã đổi gần hết sang nhóm người mới nhưng đời trước trên Long Hổ Bảng đầy rẫy yêu nghiệt, làm gì có ai không nhận ra Sở Hưu?

Đặc biệt là Diệp Tiêu, hắn thường xuyên bị người khác ức hiếp cho nên trong Long Hổ Bảng đời trước, người hắn kính nể nhất không phải Tiểu Thiên Sư nổi danh khắp giang hồ, cũng không phải Tông Huyền xuất thân đại phái, ngược lại là Sở Hưu xuất thân dân dã Ma đạo, thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết.

Hắn chẳng thể ngờ, vị đại nhân chỉ tồn tại trong “truyền thuyết đó lại xuất hiện trước mặt hắn theo cách này, còn dạy hắn những võ công kia.

Diệp Tiêu thần sắc kích động không biết nên nói gì cho phải, Sở Hưu chỉ đằng sau nói: “Tiểu tử, lát nữa trốn xa chút, nếu bị ngộ thương sẽ không thoải mái đâu.”

Không đợi Diệp Tiêu phản ứng lại, Sở Hưu đã vung tay, trực tiếp ném hắn ra ngoài trăm trượng.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Sở Hưu nheo mắt, ánh sáng đỏ máu trên người bừng lên. Vô số tơ máu điên cuồng dung nhập vào cơ thể y.

Vị trí đám người Sở Hưu chỉ là một góc của chiến trường, cho nên hành động của Sở Hưu không khiến người khác chú ý.


Lúc này quanh người y lại bốc lên một ngọn lửa như vàng như bạc, khiến khí huyết quanh người Sở Hưu sôi trào.

Giờ thân thể y hoàn toàn do máu tươi tạo thành, ngọn lửa kia thiêu đốt lập tức khiến cơ thể Sở Hưu rút nhỏ một tầng, nhưng càng nhiều tơ máu lại nhanh chóng tràn vào cơ thể Sở Hưu, đền bù cho lượng khí huyết tiêu hao đó.

Thấy cảnh này Lục Giang Hà giật nảy mình: “Mẹ nó! Nội lực chân hỏa! Tiểu tử ngươi định làm gì?”

Thân thể do máu tươi ngưng tụ cũng là một phần của Sở Hưu, lúc này Sở Hưu chỉ cảm thấy như đang trong lò luyện đan, bốn phía đều bị thiêu đốt đau đớn tới cực hạn, khiến thần kinh hắn vô cùng căng thẳng.

“Ta đã nói rồi, lãng phí hơn nửa năm đương nhiên không thể bỏ qua được. Sau khi tái tạo thân thể ta không chỉ muốn khôi phục lại bộ dáng lúc trước mà còn muốn tiến thêm một bước!”

Lời nói của Sở Hưu như gẵn ra từ kẽ răng, nhưng lúc này lực lượng quanh người hắn cũng từ từ ngưng thực, dần dần lộ ra cơ thể.

Nhưng lúc này trong cơ thể hắn lại bừng lên luồng nội lực chân hỏa hai màu vàng bạc, như rèn luyện binh khí, tôi đúc thân thể của hắn càng thêm hoàn mỹ không chút khuyết điểm.

“Chân hỏa luyện thể!

Lục Giang Hà lập tức nghĩ tới hậu bối tên là Trần Thanh Đế kia cùng con đường kinh thế hãi tục mà hắn đã đi.

Giờ Sở Hưu đi theo con đường của Trần Thanh Đế, nói chính xác hơn là y tập trung tất cả các con đường lại, muốn nhân cơ hội này tái tạo một cơ thể có thể xưng là hoàn mỹ!

Dùng Bất Diệt Ma Đan làm dẫn, bảo tồn bản nguyên của mình, đồng thời lại luyện hóa đủ loại lực lượng.

Sau đó dùng Huyết Thần Ma Công thu nạp khí huyết vô tận luyện hóa thành lực lượng tinh thuần nhất tái tạo cơ thể.

Cuối cùng Sở Hưu lại làm theo cách của Trần Thanh Đế, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện cơ thể.

Do lần này Sở Hưu tái tạo thân thể, cho nên con đường này Trần Thanh Đế phải đi hơn mười năm, Sở Hưu lại trực tiếp từ yếu đến mạnh, một bước là hoàn thành!


Chẳng trách Sở Hưu nói lần này y muốn chơi lớn. Dựa theo cách làm của Sở Hưu, y có thể đi ra một con đường trước đây không người, sau này cũng chẳng có ai.

Thân thể được nội lực chân hỏa rèn luyện tới mức độ hoàn mỹ, nhưng hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần. Cho nên mới nói con đường tương lai của Sở Hưu thậm chí còn rộng rãi hơn Trần Thanh Đế.

Trong nội lực chân hỏa, mỗi giờ mỗi khắc Sở Hưu đều trải qua nỗi đau như bị lửa đốt, nhưng y luôn luôn nhẫn nhịn, điều động lực lượng nội lực chân hỏa rèn luyện mỗi đường kinh mạch trong cơ thể.

Bố trí bao lâu như vậy khích bác khiến hai trong Cửu Đại Thế Gia giao chiến

sinh tử, lại dùng khí huyết vạn người đúc lại cơ thể. Cơ hội như vậy cho dù bảo. Sở Hưu làm lại lần nữa, y cũng không chắc mình có thành công hay không. Cho. nên thời gian này Sở Hưu không thể dung tha cho bất cứ sai lầm nhỏ bé này.

Trước đó Sở Hưu đã biết chuyện Trần Thanh Đế dùng chân hỏa luyện thể, đương nhiên cũng biết trong chuyện này đau đớn tới mức nào.

Nhưng y thật sự không ngờ lại đau đớn kịch liệt đến vậy.

Chỉ cần Sở Hưu vượt qua thời gian này là thành công, nhưng Trần Thanh Đế lại mạnh mẽ chịu cơn đau này hơn mười năm mới đạt tới cảnh giới như hiện tại. Không thể không nói, xét theo nghị lực đơn thuần có lẽ toàn bộ giang hồ không ai sánh nổi Trần Thanh Đế.

Thân thể tràn ngập lực lượng cực hạn sinh ra trong nội lực chân hỏa, đồng thời Bất Diệt Ma Đan điên cuồng xoay chuyển trong cơ thể Sở Hưu, lực lượng khí huyết được chuyển hóa thành chân khí tinh thuần tới cực điểm. Từ Tiên Thiên tới Nội Cương, Ngoại Cương, từ Tam Hoa Tụ Đỉnh đến Thiên Nhân Hợp Nhất.

Cuối cùng trên Bất Diệt Ma Đan tỏa ra ánh sáng lấp lánh xuyên qua cơ thể, dung hợp với nội lực chân hỏa màu vàng bạc quanh người Sở Hưu, hóa thành ma uy hùng hồn, xông thẳng tới chân trời.

Vung tay lên, một chiếc áo đen đã bao phủ lấy thân thể Sở Hưu. Giờ khắc này mới xem như y thật sự tái tạo được thân thể bản thân. Nói chính xác hơn đây không phải tái tạo mà là Sở Hưu chế tạo ra một thân thể càng thêm hoàn mỹ cho bản thân.

Mặc dù không có Lưu Ly Kim T¡ Cổ, nhưng thân thể hiện tại của Sở Hưu có thể nói là hoàn mỹ không chút khuyết điểm, có thiên tư kinh người. Cho dù hiện tại Sở Hưu tự phế võ công, y muốn tu luyện trở lại cũng cực kỳ nhanh chóng.

Trước đó Sở Hưu còn chưa gây ra động tĩnh lớn như vậy, mọi người xung quanh còn chưa chú ý tới y.

Dù sao hai bên đang liều mạng giao đấu, ai lại phân tâm chú ý nơi khác? Nhưng giờ ma khí ngập trời như vậy khiến mọi người không khỏi đưa mắt nhìn sang. Chỉ chớp mắt thôi Sở Hưu đã thành tiêu điểm của toàn bộ chiến trường.

Ngẩng đầu lên, Sở Hưu bước ra một bước, ma khí đen như mực lượn lờ quanh người, mang theo Sở Hưu lướt xa hơn trăm trượng.

Nhìn Tôn Tổ Xương cùng lão tổ Lục gia, khóe miệng Sở Hưu nhếch lên thành một nụ cười nói: “Hai vị có khỏe không? Hôm nay ta tới đòi nợ, đòi nợ mạng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.