Chương trước
Chương sau
Tôn chưởng quỹ nhìn người tới, không vội đến tiếp đón mà chỉ đứng sau quầy chảo hỏi một tiếng: “Hóa ra là Diệp Tiêu công tử, lại tới mua thuốc chữa thương à?

Ngươi nghe lời ta đi, Diệp gia khó khăn lắm mới kiếm được chút tiền mỗi tháng, sao ngươi không tự giữ lại mua đan dược tu luyện?

Trong số đệ tử thế hệ trẻ của Diệp gia, thiên phú của ngươi không phải là kém nhất, thế nhưng giờ vẫn chỉ là Cảnh giới Ngưng Huyết.

Tội gì phải trả giá lớn vậy vì lão phụ thân không chữa khỏi nổi của ngươi?”

Diệp Tiêu cười khổ nói: “Nhưng dù sao ông ấy cũng là phụ thân của ta. Phận làm con, ta không thể trơ mắt nhìn phụ thân ta chết như vậy được?”

Tôn chưởng quỹ nghe vậy không khỏi lắc đầu, nói như đứa nhỏ này e rằng không cứu nổi nữa rồi.

Đối phương là đệ tử chỉ phụ của Diệp gia đại tộc tại Tế Châu Phủ, có điều sống trong gia tộc lại không được tốt.

Vốn có là đệ tử chỉ phụ cũng là họ Diệp, mỗi tháng gia tộc cũng cung ứng cho một chút, khoản tiền này muốn nuôi sống hắn không thành vấn đề.

Nhưng phụ thân hắn làm nhiệm vụ cho gia tộc bị người ta đánh trọng thương, hai chân tàn phế, nội phủ cũng có thương tích, trở thành một phế nhân. Phụ thân hắn chỉ có thể nhờ vào Diệp Tiêu nuôi nấng, mỗi tháng tiền cung ứng do gia tộc phát xuống còn chưa đủ mua thuốc.

Vì một người đã tàn phế mà liên lụy tới việc tu hành của bản thân, chuyện này theo Tôn chưởng quỹ thấy rất không có lời.

€ó điều bọn họ không thân cũng chẳng quen, Tôn chưởng quỹ cũng không nói thêm gì, hắn chỉ khế lắc đầu nói: “Được rồi, coi như tiểu tử nhà ngươi may mắn, gần đây ta mới kiếm được một ít hàng tốt.

Hồi Huyết Đan được sản xuất từ Trấn Võ Đường bên Bắc Yên, bán cho ngươi một bình một trăm lượng. Mặc dù là đan dược nhị chuyển nhưng hiệu quả đã gần với tam chuyển.”

Diệp Tiêu do dự một chút nhưng vẫn lấy ngân phiếu nói: “Vậy phiền Tôn chưởng quỹ cho ta ba bình.”

Lúc trả tiền, Diệp Tiêu tình cờ chạm vào một hạt châu đỏ máu, hắn cầm vật này lên lấy làm lạ nói: “Đây là cái gì?”

Tôn chưởng quỹ nhìn thoáng qua Huyết Hồn Châu, không buồn để ý nói: “Đồ lặt vặt thu mua được ấy mà. Ngươi muốn thì tặng ngươi, khảm lên binh khí trông cũng dễ nhìn.”

Nếu Diệp Tiêu không nói, suýt nữa hắn quên mất thứ này.

Sau khi mua Tôn chưởng quỹ cũng kiểm tra điển tịch một hồi nhưng không phát hiện vật nào tương tự, hắn còn tưởng đây là một loại đá nào đó được thiên nhiên tình cờ tạo thành.

Khi bí cảnh sụp đổ có một chút chấn động không gian hay lực lượng cường giả giao thủ sinh ra rất dễ chuyển hóa một số đất đá bình thường thành thứ kỳ di gì đó, không có tác dụng gì, cũng không đáng tiền.

Trước đây không lâu, vùng Cực Bắc của Bắc Yên có một bí cảnh vừa sụp đổ. Tôn chưởng quỹ còn tưởng thứ này được hình thành do bí cảnh sụp đổ.

Hơn nữa thứ này không phát sáng lấp lánh như đá quý, cho dù bán cho những phú thương thích sưu tập, bọn họ cũng chẳng muốn mua.

Diệp Tiêu nhận bình đan dược, tiện tay bỏ Huyết Hồn Châu vào trong lòng nói: “Vậy đa tạ Tôn chưởng quỹ.”

Cầm đan được trở lại Diệp gia, Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu. Nói thật hắn rất không thích nơi này.

Mặc dù đây là gia tộc sinh ra và nuôi nấng hắn, nhưng sống ở đây Diệp Tiêu luôn có cảm giác bị đè nén, khiến hắn hít thở không thông.

Sau khi bước vào Diệp gia, Diệp Tiêu thân trọng đi từng bước một, như đang sợ điều gì đó.

Đúng lúc này, một giọng nói trêu ngươi lại đột nhiên vang lên: “Ôi chao, đây chẳng phải biểu ca Diệp Tiêu ư? Sao vậy, lại đi mua thuốc cho ông bố tàn phế à?”

Một công tử trẻ tuổi mặc áo gấm dẫn theo vài đệ tử Diệp gia đi tới. Thực lực hẳn không mạnh nhưng vẫn tốt hơn Diệp Tiêu, đã đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.

Người này tên là Diệp Đình, là nhị công tử trực hệ của Diệp gia. So với Diệp Tiêu chi phụ, hai bên tuy cùng họ Diệp nhưng địa vị lại khác biệt như ngày và đêm.

Lúc này nghe hắn nói phụ thân mình là tàn phế, Diệp Tiêu không khỏi cắn răng xiết chặt năm đấm, nhưng lại không dám động thủ, cũng không dám nói lại một câu.

Bởi vì vô số lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, đừng nói mình không đánh lại đối phương, thậm chí mình chỉ cần cãi lại thôi hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng cho dù hắn không nói gì như vậy, Diệp Đình cũng không định bỏ qua cho hắn.

Nhìn Diệp Tiêu xiết chặt nắm đấm, Diệp Đình khinh thường cười lạnh nói: “Sao. nào? Còn muốn đánh ta hay sao? Đến đây, đánh thử xem nào!”


Đi tới trước mặt Diệp Tiêu, Diệp Đình vỗ vỗ lên mặt hẳn đầy sỉ nhục, dáng vẻ phách lối với cực hạn, phía sau vang lên tiếng cười cợt giễu cợt của đám người kia.

Trong mắt Diệp Tiêu bừng bừng lửa giận, có điều hắn vừa định nâng nắm đấm lên, Diệp Đình đã đã xuất cước đá bay hắn, giãm lên tay hắn. Trong tiếng

kêu khóc đau đớn của Diệp Tiêu, Diệp Đình móc đan dược trong lòng hắn ra, quan sát một hồi rồi khinh thường nói: “Hồi Huyết Đan? Tiền ăn mỗi tháng gia tộc cho ngươi không phải để ngươi nuôi một tên tàn phế, đúng là làm mất mặt Diệp gia tai”

Nói xong Diệp Đình trực tiếp vứt bình đan dược sang bên. Bình sứ tan nát, đan dược rơi đầy đất.

'Thấy cảnh này, Diệp Tiêu lập tức giãy dụa, thận trọng nhặt chỗ đan dược kia

lên.

Lần này Diệp Đình lại không ngăn cản, hắn chỉ cười ha hả cùng đám còn lại: “Các ngươi xem, hắn có giống một con chó không?”

Người khác lập tức lên tiếng phụ họa: “Giống, đúng như nhị công tử nói, hắn đúng là chó, muốn trở thành heo còn không được.”

Diệp Tiêu run rẩy nhặt chỗ Hồi Huyết Đan lên, thất hồn lạc phách trở lại tiểu viện của mình trong tiếng mỉa mai của đám người.

Phụ thân hắn thân thể khô héo, nội thương tái phát, mỗi ngày có tới nửa là đang hôn mê.

Sau khi giúp phụ thân ăn Hồi Huyết Đan, Diệp Tiêu trở lại trong phòng của mình, cởi quần áo dính bụi đất do vừa bị đá ngã ra, cánh tay hắn đột nhiên đau nhói.

Cánh tay phải vừa bị Diệp Đình giẫãm lên đã đầm đìa máu me.

Lúc này một tiếng 'keng' vang lên. Diệp Tiêu cúi đầu xem xét, hạt châu đỏ ngòm lấy được từ chỗ Tôn chưởng quỹ đang rơi trên mặt đất.

Diệp Tiêu vô thức nhặt nó để lên bàn. Lúc này hắn đang thất hồn lạc phách, không để ý thấy hạt châu kia ngay khi thấm máu tươi của hắn đột nhiên tỏa ra một lưồng sáng đỏ máu, có vẻ lấp lánh quỷ dị.

Lúc này Diệp Tiêu vẫn không chú ý tới, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn mấy chữ, vì sao lại thế?

Trong toàn bộ Diệp gia, thực lực của hắn không phải kém nhất.

Nhưng tất cả các đệ tử Diệp gia bất luận chỉ chính hay chỉ phụ đều lấy chuyện ức hiếp hắn làm trò vui.

Rõ ràng mình không hề đắc tội với bọn họ, rõ ràng mình đã nhãn nhịn, đánh cũng không đánh trả, mắng cũng không mắng trả, vì sao bọn họ còn ức hiếp mình?

Vì sao lại thế? Vì sao lại thế?

“Ngươi muốn biết vì sao tư?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Diệp Tiêu, dọa cho hắn giật nảy mình.

“Ai? Ai đang nói chuyện vậy?” Giọng nói kia không trả lời câu hỏi của Diệp Tiêu, chỉ lạnh nhạt nói: “Vì sao bọn chúng lại ức hiếp ngươi? Chẳng phải vì thực lực của ngươi không đủ mạnh, vì xuất thân của ngươi không cao như bọn chúng ưt!

Thế gian này không có tình yêu vô duyên vô cớ, nhưng lại có hận thù vô cớ vô duyen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.