Chương trước
Chương sau
Mọi người ở đây nghe vậy trong lòng lập tức nóng lên.

Những người xung quanh đại đa số là người chấp chưởng hay trụ cột của các tông môn đại phái, có điều bọn họ cũng không dám nói mình chắc chắn sẽ bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Còn giờ Trần Thanh Đế lại mở ra cho họ một con đường bất đồng, cũng mang ý nghĩa bọn họ có thêm một con đường, thêm một cơ hội.

Có điều Trình Bất Húy lúc này lại rất tỉnh táo, hắn trầm giọng nói: “Nói thì nói vậy nhưng nghĩ cẩn thận lại con đường này thật ra còn khó khăn hơn con đường mà chúng ta đi!

Con đường thứ nhất chúng ta cần ngộ tính, nhưng con đường thứ hai này lại cần đại nghị lực vô biên, điểm này thậm chí còn khó khăn hơn so với con đường trước.

Dùng nội lực chân hỏa rèn luyện tinh thần, các ngươi cũng biết cảm giác rồi đó, đúng là đau tới mức không muốn sống nữa!

Nhưng chỉ cần chống đỡ đến mức thân thể bản thân đạt tới tình trạng dẫn dắt được thiên địa là được. Người có ngộ tính cường đại, có lĩnh ngộ nhất định đối với thiên địa này thật ra có thể hoàn thành trong thời gian rất ngắn.

Nhưng nếu làm như Trần Thanh Đế, dùng nội lực chân hỏa rèn luyện bản thân thì sao? Các ngươi nhìn xem, giờ khắp người hắn đều có nội lực chân hỏa đang cháy đấy, có trời mới biết hắn mất bao lâu mới làm được tới bước này!

Muốn dùng thân người để sánh vai với thiên địa, vậy phải trả giá và đau đớn tới mức người thường không cách nào tưởng tượng.

Hễ là người bước vào cảnh giới Chân Đan, trừ những kẻ dùng cơ duyên hay ngoại vật đều có thiên phú và ngộ tính nhất định.

Cho nên đối với bọn họ mà nói, lựa chọn con đường thứ nhất lại đơn giản hơn nhiều so với con đường của Trần Thanh Đế”

Nghe xong câu này, mọi người lập tức tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng suy nghĩ rõ ràng.

Nếu con đường của Trần Thanh Đế dễ đi vậy vạn năm qua đâu thể nào chỉ có một mình Trần Thanh Đế chọn đi theo đường này, cũng chỉ một mình hắn thành công.

Có lẽ trước đó cũng có người đi theo con đường của Trần Thanh Đế nhưng lại phát hiện đây là một con đường chết, cho nên chủ động từ bỏ.

Nhưng ai ngờ Trần Thanh Đế lại có tài hoa kinh thế, không ngờ dùng nghị lực bản thân mạnh mẽ đả thông một con đường chết thành đường sống, nói một câu thiên hạ vô song không hề quá đáng.

Lục Trường Lưu thở dài nói: “Cho dù như vậy Trần Thanh Đế cũng thật sự mở ra một con đường mới, võ giả đời sau nếu cảm thấy con đường phía trước vô

vọng, lại có đại nghị lực, vậy có thể thử đi theo con đường của Trần Thanh Đế, dù sao hắn cũng đã thành công.

Về mặt võ đạo, Trần Thanh Đế đã không thẹn với cái danh tông sư, chúng ta bội phục!”

Trong mắt đại đa số mọi người Lục Trường Lưu chưởng giáo Chân Vũ Giáo là người hiền lành tính cách từ tốn, hành động cũng không quá nóng vội, càng không quá nặng tay.

Nhưng trên giang hồ không ít người từng nhận ân tình của Lục Trường Lưu. Cách làm việc của hẳn trước nay luôn là có thể giúp sẽ giúp, muốn không giúp được cũng không cố. Tương tự gặp chuyện gì hắn cũng để lại đường lui, chưa từng đuổi tận giết tuyệt. Lại thêm thanh danh Ninh Huyền Cơ lưu lại năm xưa, địa vị của Lục Trường Lưu trên giang hồ thật ra không thấp.

Có thể khiến một người như vậy nói ra lời bội phục, Trần Thanh Đế quả thật không đơn giản.

Còn lúc này trong trận đánh, Huống Tà Nguyệt cùng Trần Thanh Đế đã đánh tới nảy lửa, hai bên không muốn nhường nhau.

Hai người giao chiến đã phá hủy mảnh đất trống phía trước Lăng Tiêu Tông, luồng chấn động chân khí cuồng bạo tỏa ra thậm chí khiến võ giả cảnh giới Chân Đan yếu một chút trọng thương.

Ánh mắt Huống Tà Nguyệt càng lúc càng điên cuồng, bị Trần Thanh Đế ép tới mức này hắn đã cảm thấy mình làm mất hết thể diện của Thiên Môn.

Quanh người Huống Tà Nguyệt lấp loáng ánh trăng, thân hình đột nhiên lui lại trăm trượng.

Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ rằng hắn sắp bỏ trốn, hai tay Huống Tà Nguyệt lại niết một ấn quyết. Giữa mi tâm hắn lóe lên một ánh trăng, máu tươi chảy ra. Chỉ trong chớp mắt ánh trăng máu bùng lên bảo phủ khắp đất trời.

Phương viên mười trượng đã không thấy bộ dáng bầu trời nữa, chỉ có một vầng trăng máu bay lên không trung. Trong vầng trăng máu đó là một thần ảnh đứng chính giữa, tay niết ấn quyết. Không ngờ ấn quyết đó giống hệt Huống Tà Nguyệt.

Uy thế đó cường đại như thông thiên triệt địa, Trình Bất Húy thần sắc nghiêm nghị nói: “Lục chưởng giáo, đa số võ công của Thiên Môn đều cực kỳ quái dị. Rốt cuộc bọn họ tu luyện võ đạo gì?”

Lục Trường Lưu cũng nghiêm nghị lắc đầu nói: “Không biết, có điều Thiên Môn tuyệt đối không dễ đối phó. Ngày trước Độc Cô Duy Ngã đã gần như vô địch thiên hạ nhưng vẫn đồng ý để Thiên Môn chung sống tại Côn Luân Sơn, có thể thấy nội tình của Thiên Môn tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa võ đạo của Thiên Môn rất cổ xưa, cổ tới gần với võ đạo thượng cổ.

Sự phát triển của võ đạo không phải đã hình thành là không thể thay đổi, không phải võ đạo thượng cổ là mạnh hơn võ đạo hiện tại.

Vạn năm qua đi, võ đạo hiện tại tuy được xây dựng trên cơ sở võ đạo thượng cổ, nhưng đã thích ứng hoàn cảnh hơn võ đạo thượng cổ, càng thêm thông dụng dễ hiểu. Cho dù ngươi không biết chữ, cho dù ngươi tàn phế, chỉ cần ngươi còn kinh mạch, ngươi đều có thể tu luyện.

Nhưng cũng chính vì vậy giờ chủng loại võ đạo hiện giờ đã kém đi nhiều, không như thời thượng cổ trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. Khi đó Đạo môn có tới ba ngàn đạo thống, còn giờ tính ra to to nhỏ nhỏ cũng chỉ hơn trăm.

Thiên Môn tuân theo truyền thừa võ đạo thượng cổ, nhưng trong điển tịch thượng cổ lại không có cái tên Thiên Môn này, lai lịch của đối phương hết sức. thần bí.

Nếu Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đều có thực lực như vậy, hơn nữa tất cả đều xuất hiện trên giang hồ, như vậy chắc chắn giang hồ sẽ rối loạn.”

Trình Bất Húy cũng nghiêm túc gật nhẹ đầu.

Giang hồ này không phải không chứa được cường giả, nhưng phải xem cường giả này tới đây ra sao.

Uy danh của Dạ Thiều Nam không phải một ngày là thành mà là từ khi hắn chấp chưởng Bái Nguyệt Giáo, khiến Bái Nguyệt Giáo từ từ đi lên tới ngày hôm nay.

Nếu Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn đều xuất hiện trong giang hồ, chắc chắn sẽ khiến giang hồ đại loạn.

Còn lúc này Huống Tà Nguyệt lại làm một hành động mà mọi người ở đây đều không tưởng tượng nổi.

Không ngờ hắn lại thi lễ với thần ảnh không vầng trăng máu kia, còn là đại lễ quỳ lạy dập đầu xuống đất.

Nhưng lúc này thần ảnh trong vầng trăng máu không ngờ cũng làm cùng một động tác như Huống Tà Nguyệt, quỳ lạy dập đầu với Trần Thanh Đế.

Theo động tác này, trời đất phong vân lập tức biến sắc, tựa như sụp đổ. Phàm phu tục tử làm sao chịu nổi đại lễ của thần linh?

Nguyệt Thần dập đầu, cái giá để nhận đại lễ này là tính mạng của Trần Thanh Đế.

Trần Thanh Đế cười ha hả: “Thần ma kỳ quái cái mẹ gì! Ngươi muốn lạy bản tọa còn chưa đủ tư cách!”

Nội lực chân hỏa quanh người Trần Thanh Đế rực cháy, bước ra một bước. Chỉ chớp mắt mắt đất chấn động, đại địa tan vỡ!

Một quyền đánh ra, không gian xung quanh như bị quyền này của Trần Thanh Đế ép tới cực hạn, làm bộc phát một tiếng nổ ầm ầm!

Thiên hạ vô song, thế quyền vô dịch!

Một quyền đó đánh ra, hư không xung quanh thậm chí có thần ảnh mông lung hiện ra, chính là hình dáng Trần Thanh Đế khi xuất quyền.

Không lạy thần phật, trong mắt Trần Thanh Đế hắn không tu trời chỉ tu bản thân. Hắn chính là thần linh của mình!

Rầm!

Thế quyền đánh xuống, trăng máu sụp đổ, hình dáng Nguyệt Thần cũng bị xé tan.

Hai người giao thủ khiến không gian xuất hiện từng vết nứt hư không màu đen. Đó là dấu hiệu không gian không ổn định sắp bị xé rách.

Huống Tà Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy nhìn Trần Thanh Đế phía trước như nhìn thần ma. Trong mắt hắn lúc này đã không còn miệt thị hay cuống ngạo, chỉ có không thể tin nổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.