Chương trước
Chương sau
Huynh đệ Tôn thị bị ép tới đường cùng, chửi mắng Sở Hưu không ngớt lời.

Nhưng giờ chuyện bọn họ có thể làm chỉ là mắng chửi. Ở đây có nhiều người như vậy nhưng chứng kiến hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần đều đứng về phía Sở Hưu, bọn họ lại không dám nhúng tay vào.

Có điều ngay lúc Sở Hưu chuẩn bị giải quyết triệt để hai người kia, một luồng sét lại đột ngột xuất hiện trước mặt y, là Trương Thừa Trinh xuất thủ ngăn cản.

Sở Hưu xách đao cau mày nói: “Ngươi muốn bảo vệ bọn họ? Theo ta biết ngươi đâu phải người thích xen vào chuyện của người khác?”

Trương Thừa Trinh thản nhiên đáp: “Đúng là ta không thích xen vào chuyện của người khác, có điều đây không phải chuyện của người khác.

Quỷ vật kia khích bác chúng ta giết chết Lã Phụng Tiên Lã huynh, tâm địa thật âm hiểm ác độc. Cho dù đổi mạng của hắn thật sự có thể khiến chúng ta ra ngoài, ta cũng không tán thành.

Nhưng giờ ngươi muốn đảo loạn sự chú ý lại định giết chết hai người bọn họ bảo vệ Lã Phụng Tiên, dùng tính mạng hai người đổi tính mạng một người, vậy có khác gì những quỷ vật kia?”

“Khác ư? Điểm khác biệt là chỉ cần để ta giết bọn họ, chúng ta thật sự có cơ hội ra ngoài. Đây là thù oán riêng, Trương Thừa Trinh, ngươi có chắc mình muốn nhúng tay

vào không?”

Trương Thừa Trinh cũng bước tới một bước, trầm giọng nói: “Không phải ta muốn nhúng tay vào mà là ta không thể bỏ mặc chuyện này được.

Võ lâm Chính đạo có quy củ của võ lâm Chính đạo, Thiên Sư Phủ cũng có quy củ của thiên sư phủ.”

Trong võ lâm Chính đạo chỉ có rất ít thế lực có tư cách đại biểu toàn bộ Chính đạo.

Đại Quang Minh Tự là một, Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng là một.

Nhưng hành động của Thiên Sư Phủ lại khác với Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện. Đạo gia chú trọng thanh tịnh vô vi, tương tự Thiên Sư Phủ cũng biết cái ác trên thế gian này có diệt đến đâu cũng không sạch. Cho nên hành động của Thiên Sư Phủ không phải là trừ ác, chẳng bằng gọi là áp chế cái ái.

Chỉ cần người trong Ma đạo không làm gì quá đáng, như phá gia diệt môn ngay trước mí mắt bọn họ, bọn họ cũng lười để ý tới.

Tương tự, một số thế lực võ lâm giết chóc lẫn nhau, chỉ cần khống chế mức độ xung đột trong phạm vi phất định, Thiên Sư Phủ cũng không quản.

Chính do hành động này của Thiên Sư Phủ mới khiến cho võ lâm Tây Sở phát triển thậm chí còn phồn vinh hơn so với Bắc Yên.

Bất luận Chính hay Ma đều khống chế mức độ phá hoại trong phạm vi nhất định, giảm bớt tiêu hao.

Giờ Trương Thừa Trinh nhúng tay vào cũng vì vậy, nếu Sở Hưu thật sự vì tư oán mà giết người, có lẽ hắn sẽ không để ý tới. Nhưng giờ xem ra Sở Hưu rõ ràng định mượn chuyện giết chết huynh đệ Tôn

thị để nhiễu loại chú ý mọi người, gián tiếp cứu Lã Phụng Tiên.

Cứu một người mà giết hai người, chuyện này Trương Thừa Trinh tuyệt đối không thể khoan dung.

Sở Hưu hơi kinh ngạc nhìn Trương Thừa Trinh, có lẽ y phải đánh giá lại vị Tiểu Thiên Sư này.

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng tâm tính của Trương Thừa Trinh cực kỳ đạm mạc, mà thực tế cũng thật sự như vậy, Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh danh chấn giang hồ thật ra không phải hiệp khách lòng đầy chính khí.

Nhưng trong lòng hắn tự có một cán cân, một quy củ.

Cán cân này là lão thiên sư dạy cho hắn, mặc dù hiện giờ hắn không biết thế nào là hiệp nghĩa, cũng không hiểu đại nghĩa là gì, chẳng qua chỉ cần hắn giữ vững cán cân trong lòng mình, không đánh mất, thanh danh và địa vị của Thiên Sư Phủ sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Quả nhiên sau khi hắn nói câu này, ánh mắt huynh đệ Tôn thị nhìn về phía Trương Thừa Trinh đều mang đậm vẻ cảm kích.

Khi bọn họ chìm vào tuyệt vọng, chỉ có Trương Thừa Trinh ra mặt cứu bọn họ, cho dù huynh đệ Tôn thị là người ham công danh lợi lộc đến đâu đi nữa, lúc này cũng không khỏi sinh lòng cảm kích đối với Trương Thừa Trinh.

“Thiên Sư Phủ có quy củ của Thiên Sư Phủ, nhưng Sở Hưu ta cũng có quy củ của riêng ta.”

Trương Thừa Trinh nói: “Ồ? Quy củ gì?”

Sở Hưu bước lên phía trước một bước, lạnh lùng nói: “Đó chính là, ta muốn giết người, không ai ngăn được!”


Sau khi Sở Hưu dứt lời, huyết khí vô biên dâng lên từ người y, từng vệt máu kéo dài, cực kỳ kinh khủng.

Sở Hưu lười giải thích với Trương Thừa Trinh chuyện huynh đệ Tôn thị làm kẻ dẫn đường khiến Huống Tà Nguyệt đuổi giết y.

Hễ là người Sở Hưu muốn giết, bất luận bao lâu, trước nay chưa ai cản được!

Trương Thừa Trinh cau mày, Thắng Tà trên tay hắn lóe lên ánh sáng sấm sét. Kiếm rời vỏ lập tức hóa thành lôi văn chém xuống, từng tơ máu lần lượt bị kiếm khí lôi quang xe rách.

Nhưng lúc này Sở Hưu lại cầm Thiên Ma Vũ đón đầu Trương Thừa Trinh, giao đấu trực tiếp với hắn.

Muốn đánh bại Trương Thừa Trinh không phải chuyện đơn giản, nhưng Trương Thừa Trinh muốn ngăn Sở Hưu giết người cũng cực kỳ gian nan.

Trước đó Trương Thừa Trinh đã chém tan những sợi tơ máu kéo dài từ người Sở Hưu nhưng những sợi tơ máu này không thật sự tiêu tan mà hóa thành làn sương máu phủ đầy không gian này. Đặc biệt là huynh đệ Tôn thị, bọn họ đã bị bao phủ hoàn toàn trong làn sương đỏ máu.

Đúng lúc này, trong làn sương máu đột nhiên vang lên một âm thanh chấn động, như nhịp tim đập. Trái tim huynh đệ Tôn thị cũng đột nhiên rung động theo nhịp đó.

Sau đó tần suất chấn động càng lúc càng nhanh, trái tim huynh đệ Tôn thị cũng đập theo điên cuồng, không chịu khống chế của bọn họ!

Lúc này Trương Thừa Trinh cũng phát hiện không đúng, định ngăn cản. Nhưng hắn lại phát hiện đối mặt với thủ đoạn quỷ dị này ngoại trừ cách giết chết Sở Hưu, không thì chẳng cách nào cản nổi!

Tần suất đập của trái tim kia càng lúc càng nhanh, khiến sắc mặt huynh đệ Tôn thị vốn đã tái nhợt chợt đỏ thẫm như máu.

Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, lồng ngực hai trực tiếp nổ tung, máu nhuộm đẫm đương trường.

Mọi người ở đây đều lạnh cả tim, ánh mắt nhìn về phía Sở Hưu đã đầy kiêng dè.

Mặc dù trước đó huynh đệ Tôn thị đã vận dụng toàn lực ngăn cản Sở Hưu, thương tổn tới nguyên khí nên mới bị Sở Hưu giết chết dễ dàng như vậy.

Nhưng loại thủ đoạn quỷ dị khiến người ta chết thế nào cũng không biết vẫn khiến trong lòng bọn họ phát lạnh.

Lúc này Lục Giang Hà lại cười đắc ý trong đầu Sở Hưu: “Huyết Thần Ma Công của bản tôn điều khiển khí huyết đã chỉ tiết tới mức nhập vi. Chỉ là chút thủ đoạn nho nhỏ thôi cũng khiến bọn chúng kinh hãi tới mức này, đúng là quê mùa.

Sở Hưu hừ khẽ một tiếng nói: “Đừng đứng đó hả hê nữa, mau lấy trận pháp của Huyết Ma Đường các ngươi ra đi.”

Lục Giang Hà kinh ngạc nói: “Ngươi muốn trận pháp của Huyết Ma Đường. làm gì?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đừng giả ngốc, ta không tin với nhãn lực của ngươi mà không nhìn ra sơ hở của quỷ vật này.

Giúp ta lần này, tương lai có lợi lộc gì ta sẽ không quên ngươi.”

Lục Giang Hà bĩu môi: “Nếu ngươi thật sự có lương tâm thì thả bản tôn ra, cung cấp tinh huyết bồi bổ, để bản tôn tái tạo lại thân thể.

Mặc dù Lục Giang Hà nói vậy nhưng hắn cũng biết giờ hắn và Sở Hưu là vinh cùng vinh nhục cùng nhục, cho nên chỉ lảm nhảm vài câu rồi giao cho Sở Hưu một sát trận của Huyết Ma Đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.