Chương trước
Chương sau
Giờ mặc dù hắn không giết được Sở Hưu, nhưng lại có thể giết Lã Phụng Tiên trước, khiến Sở Hưu khó chịu một hồi.

Có điều không đợi Đoàn Thiên Lang lên tiếng, Sở Hưu lại đột nhiên bước ra.

Mọi người ở đây còn tưởng Sở Hưu định cầu xin giúp Lã Phụng Tiên, ai ngờ Sở Hưu lại chỉ thẳng vào hai huynh đệ Tôn Khải Lễ cùng Tôn Khải Phàm lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt quỷ vật, vừa rồi các ngươi giả mạo Lã huynh thì cũng thôi, giờ còn dám giả mạo hai vị Tôn huynh, còn không mau hiện nguyên hình!”

Huynh đệ Tôn thị nghe câu này đều sửng sốt.

Bọn họ bị giả mạo lúc nào? Huống chi chúng ta đâu có thân quen gì với Sở Hưu ngươi? Còn Tôn huynh, chúng ta xưng huynh gọi đệ bao giờ? Xét theo bối phận rõ ràng là hai huynh đệ chúng ta cao hơn Sở Hưu ngươi cơ mà?

Đừng nói huynh đệ Tôn thị chưa kịp cự lại, ngay những người khác xung quanh cũng không kịp phản ứng.

Nhưng lúc này Sở Hưu đã xuất thủ.

Trên Thiên Ma Vũ tỏa ra ma khí ngập trời, trực tiếp chém xuống người huynh đệ Tôn thị, uy thế chẳng khác nào thấy kẻ thù giết cha, chỉ hận không lập tức giết chết đối phương.

Mọi người ở đây cau mày, không ai biết tên Sở Hưu này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.

Đương nhiên bọn họ không tin chuyện giả mạo với không giả mạo.

Trước đó quỷ vật kia giả mạo Lã Phụng Tiên chỉ vì hắn muốn đoạt được thân thể Lã Phụng Tiên.

Giờ hắn đã sắp thành công, còn giả mạo huynh đệ Tôn thị làm gì?

Một đao đó của Sở Hưu có uy thế vô cùng cường đại, huynh đệ Tôn Thị dùng toàn lực ngăn cản nhưng vẫn rơi xuống hạ phong.

Trước đó năm người huynh đệ Tôn thị liên thủ vây công Sở Hưu nhưng vẫn bị Sở Hưu thoải mái đánh tan. Mặc dù trong chuyện này có nguyên nhân do mỗi người mang tâm tư riêng nên cả năm không xuất thủ toàn lực. Thế nhưng giờ huynh đệ Tôn thị lại kinh hãi phát hiện cho dù mình có dốc toàn lực, kết quả vẫn không hề thay đổi!

Đoàn Thiên Lang ở bên cạnh cố thuyết phục Bộ Thiên Nam: “Đại Long Thủ, tên Sở Hưu này rõ ràng thay đổi sự chú ý của mọi người, ngăn hắn lại, không thể để hắn giết người được!”

Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Đừng phí công khích bác ta. Ta biết ngươi muốn giết tên Sở Hưu kia, không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm.

Đánh chó phải ngó mặt chủ, trước đó ta đã cảnh cáo hắn rồi, thế nhưng hắn vẫn đánh ngươi bị thương tới mức này, rõ ràng không để Bộ Thiên Nam ta trong mắt”

Trong lòng Đoàn Thiên Lang lập tức vui mừng, có điều sau đó hắn lập tức. phản ứng lại, thế nào là đánh chó phải ngó mặt chủ?

Mặc dù hành động của mình trước nay chẳng khác nào một con chó săn biết nịnh bợ dưới tay Bộ Thiên Nam, có điều bị Bộ Thiên Nam nói ngay mặt như vậy vẫn thấy lòng tự tôn bị tổn thương.

Bên này Bộ Thiên Nam vừa định hành động, Ngụy Thư Nhai đã đứng ra lạnh nhạt nói: “Bộ Thiên Nam, Thanh Long Hội cùng nhánh Ẩn Ma chúng ta không thù không oán. Giờ ngươi đắc tội với võ lâm Chính đạo rồi, còn muốn đắc tội với cả nhánh Ẩn Ma chúng ta ư?”

Bộ Thiên Nam đứng chắp tay, nhưng sát ý quanh người đã ngưng tụ tới mức như thực chất.

Hắn chỉ chỉ lên mặt mình nói: “Con người ta thích thể diện, có người không nể mặt ta, ta sẽ giết hắn!

Đại Quang Minh Tự dám diệt phân đà của ta ở Bắc Yên, ta bèn tới Đại Quang Minh Tự đòi trả lời.

Sở Hưu động tới người của ta cho dù trước đó ta đã cảnh cáo hắn, đó là làm †a mất mặt.

Ngụy lão, ta nể mặt ngươi, nhưng cùng lắm là khiến tên Sở Hưu kia chết dễ nhìn hơn một chút.

Nhưng nếu ngươi muốn cản ta, đừng nói là nhánh Ẩn Ma các ngươi, cho dù Dạ Thiều Nam đến đây kết quả cũng vậy cả thôi!”

Bộ Thiên Nam là kẻ điên mà cả giang hồ công nhận, người này hành xử chưa từng suy nghĩ tới hậu quả.

Thanh Long Hội chỉ là một tổ chức sát thủ ẩn mình trong bóng tối nhưng lần trước phân đà Thiên Tội bị hủy diệt, Bộ Thiên Nam lại đích thân tới Đại Quang Minh Tự giao chiến với Hư Vân. Đây là chuyện ngông nghênh mà tất cả các đại long thủ đời trước đều không làm được.

Thậm chí ngày trước khi người này còn chưa trở thành đại long thủ của Thanh Long Hội, hành động của hắn đã cực kỳ khác người.

Những sát thủ Thanh Long Hội khác muốn giết mục tiêu thường đều dùng cách ám sát, tìm lúc đối phương sơ sót nhất, xuất thủ, một đòn đoạt mạng, sau đó lập tức bỏ trốn.


Tỷ như ngày trước khi Sở Hưu làm sát thủ Thanh Long Hội, y còn dùng một chút mưu kế. Lúc y diệt nhạc gia còn dùng thủ đoạn công tâm, lấy sức mình mình

cưỡng ép diệt cả một gia tộc.

Dù sao bất luận ẩn nấp ám sát hay bố trí giết người, đây đều là thủ đoạn mà sát thủ Thanh Long Hội thường xuyên sử dụng.

Còn Bộ Thiên Nam lại khác, hắn muốn giết ai thì sẽ đứng thẳng trước mặt người đó nói mình sẽ giết hắn. Sau đó hắn giết chết toàn bộ mọi người trước

mắt, cuối cùng mới giết chết mục tiêu, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Sát thủ là ra tay giết người, trong lý giải của Bộ Thiên Nam, chỉ cần giết được. người là đủ.

Cho nên bao năm như vậy, số nhiệm vụ Bộ Thiên Nam chấp hành không phải nhiều nhất nhưng số người hắn giết chắc chăn là nhiều nhất.

Một tên kỳ quặc như vậy suy nghĩ rất đơn giản. Sở Hưu không nể mặt hắn, dám làm hắn mất mặt, vậy hắn sẽ giết!

Cho dù Ngụy Thư Nhai ngăn trước mặt hắn cũng không sợ, trực tiếp ra tay giao chiến với Ngụy Thư Nhai.

Vừa rồi Bộ Thiên Nam có thể thoải mái áp chế Độc Gô Ly, nhưng giờ đổi thành Ngụy Thư Nhai lại không dễ dàng như vậy.

Còn lúc này huynh đệ Tôn thị lại gặp cảnh hiểm nguy.

Sở Hưu đã thi triển Huyết Ảnh Đại Pháp, hơn mười huyết ảnh dùng tốc độ cực nhanh xoay quanh hai người. Đủ loại võ thuật đánh xuống, huyết khí bay tứ tán, có huyết khí của Huyết Ảnh Đại Pháp, lại có huyết khí do hai người này bị đánh hộc máu.

Hai người không kiên trì nội vội vàng hét lớn: “Thẩm tiền bối cứu ta!”

Thật ra xét theo tuổi tác bối phận, Thẩm Bão Trần không quá lớn, trong số cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, hắn coi như một trong những người trẻ tuổi nhất.

Cho nên nếu xét theo bối phận tuổi tác, thật ra hắn cùng bối phận với huynh đệ Tôn thị.

Nhưng giờ hai vị này đã gọi cả tiền bối, rõ ràng đã bị dọa sợ.

Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư là người cực kỳ kín tiếng giấu tài. Phải nói toàn bộ Tọa Vong Kiếm Lư đều cực kỳ khiêm nhượng. Bọn họ chỉ tu luyện võ đạo, vô cùng trầm ổn.

Ban đầu Thẩm Bão Trần không định nhúng tay vào việc này.

Nhưng giờ hai người trước mắt đã mở miệng van xin, Thẩm Bão Trần không thể không quan tâm.

Ngay lúc hắn vừa định đi ra, Phương Thất Thiếu lại kéo tay áo Độc Cô Ly nói: “Sư thủ tổ, giúp chút nhé, cản Thẩm Bão Trần lại đi.

Vừa rồi Lã huynh cũng giúp ta tranh đoạt Trảm Xích Long, giờ hắn gặp nạn, ta không thể không giúp?

Đây không phải ngài giúp Sở Hưu mà là giúp Lã Phụng Tiên!”

Độc Cô Ly hừ khẽ một tiếng nhưng không cự tuyệt mà đứng ra nghênh tiếp Thẩm Bão Trần.

Nếu là cứu Sở Hưu, Độc Gô Ly sẽ tuyệt đối không ra tay, mặc cho Phương Thất Thiếu khuyên nhủ thế nào cũng vô dụng.

Nhưng không thể không nói Lã Phụng Tiên có một loại mị lực, cho dù Độc Cô Ly chứng kiến Lã Phụng Tiên cũng không có chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại khá tán thưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.