Trong hộp kiếm Trình Đình Sơn cống sau lưng chắc chẩn có bảo vật của Tàng Kiếm Sơn Trang, thần kiếm đỉnh cao, nhưng hẳn lại không dùng.
Trình Đình Sơn nghe vậy chửi lại đối phương quá kém cỏi. Mình đã ngăn cản Sở Hưu rồi, thế nhưng bốn người bọn họ lại không chống nổi mấy huyết ảnh kia, thậm chí không tới gần Sở Hưu nổi.
Đám người chửi qua chửi lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào, đành quay người bỏ đi tìm kiếm di tích tài nguyên khác.
Giờ bọn họ chỉ vừa tiến vào di tích, ai nỡ liều mạng ngay?
Huống chỉ bọn họ vốn là ba nhóm người khác. nhau, suy nghĩ vốn không đoàn kết, mình liều mạng, thế người khác thì sao?
Lúc này bên phía Sở Hưu, y đã tiến vào cung điện bạch ngọc kia.
Cung điện bạch ngọc này có bề ngoài vô cùng mỹ lệ xa hoa, bên trong cũng chẳng kém cạnh gì.
Khắp nơi đều là từng đường nét trạm khắc, từng bức họa trang trí. Có điều hoa văn trong đó có phong cách khác với hiện tại, thậm chí Sở Hưu không nhận ra một số phù văn.
Đi vào sâu hơn nữa lại là một đại điện đã sụp đổ phân nửa, xung quanh trải rộng từng chiếc bàn tinh xảo. Sở Hưu còn chú ý thấy bên trên bàn còn viết từng cái tên, nhưng Sở Hưu không nhận ra, có cảm giác giống thật mà không phải thật.
Văn tự hiện tại truyền thừa từ thời thượng cổ, mặc dù có đôi phần bất đông nhưng phần lớn công pháp điển tịch đều dùng văn tự thượng cổ viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3580688/chuong-1046.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.