“Một đám rác rưởi!" Lục Giang Hà lời ít ý nhiều đáp.
“Cái gì?"
Sở Hưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Giang Hà, ngươi có chắc mình đang đánh giá Thiên Môn trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên không? Ngươi chỉ là một đường chủ Huyết Ma Đường mà thôi, sao kiêu ngạo đến vậy?
Lục Giang Hà nhún vai nói: “Câu này ngươi có hỏi bất cứ võ giả nào khác của Thánh giáo, bọn họ đều trả lời như vậy.
Môn chủ Thiên Môn đời đó bị giáo chủ làm cho tức chết, Cửu Đại Thăn Tướng bị giáo chủ giết tám phế mất một. Nếu không phải giáo chủ mở lòng từ bỉ thì toàn bộ dãy núi Đông Côn Luân kia đã sớm thành vườn rau của Thánh giáo ta rồi. Bọn chúng không phải rác rưởi thì là gì?
Trên thực tế Thiên Môn cũng chẳng khác gì các tông môn bị Thánh giáo ta tiêu diệt. Điểm khác biệt chỉ là những tông môn khác bị giáo chủ đánh một chút đã ôm hận mà chết, còn Thiên Môn lại bị đánh tới mấy lần, cũng khá kiên cường”
Sở Hưu âm thầm lắc đầu, Độc Cô Duy Ngã trước kia đúng là biến thái, so với hắn đúng là ai ai cũng thành rác rưởi,
Có điều Sở Hưu nghĩ lại, lần trước khi y hấp thu giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại đã nói, ta là ngươi, ngươi là ta.
Nói vậy thì, mình cũng là biến thái?
Lúc này Bộc Dương Dịch thấy mọi người rốt cuộc cũng bình tính lại, lúc này hẳn mới lên tiếng: “Chư vị, trận pháp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3580686/chuong-1044.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.