Chương trước
Chương sau
Nhưng, sai vẫn là sai, mỗi người đều chỉ có một cơ hội đặt chân vào giang hồ. Ngươi lãng phí, vậy đừng mong có lăn thứ hai.

Lần trước chìa khóa rơi vào tay Sở Cường Ca ngươi còn cầm về được, lần này di tích thượng cổ xuất thế, trong đó có thể có chìa khóa cũng có thể không.

Vạn nhất rơi vào tay Đại Quang Minh Tự hay Thiên Sư Phủ, chẳng lẽ lại phải do ta tự mình xuất thủ?

Một lần hai lần còn được, không thể nhiều lần hơn nữa. Lần này để Huống Tà Nguyệt đi, ngươi chịu trách nhiệm tu bổ phong ấn mà hẳn phụ trách.”

Giọng nói của Quân Vô Thần rất nhẹ, như đang thuật lại một chuyện hết sức bình thường, không phẫn nộ, cũng không có bất cứ tình cảm gì.

Nhưng chính giọng điệu bình thản này lại khiến La Thần Quân không dám nói thêm nửa lời, chỉ đành gật đầu khom người đáp ứng.

Sau khi ra khỏi động phủ, Huống Tà Nguyệt nhìn sang phía La Thần Quân cười hắc hắc nói: "La huynh, gần đây ta ngủ hơi nhiều, đã lâu không gia cố phong ấn. Sau khi ngươi tiếp nhận nhớ phải chú tâm một chút. Yên tâm đi, lần này nếu ta gặp lại tên Sở Hưu kia, ta sẽ giúp ngươi xem xem rốt cuộc là thứ gì đã dọa ngươi thành ra như vậy”

“Huống Tà Nguyệt!”

La Thần Quân găm lên một tiếng, nhưng một khắc sau thân hình Huống Tả Nguyệt đã như hóa thành một luồng sáng, chốc lát thôi đã biến mất không còn tăm hơi.

Thần tướng của Thiên Môn lại bước vào giang hồ, còn di tích lăn này đã dinh dáng tới hầu hết các tông môn đỉnh cao trên giang hồ.

Lúc này cách chân núi Đại Quang Minh Tự hơn mười dặm, nơi này đã bị Đại Quang Minh Tự tiếp quản, những thế lực nhỏ đào bới bảo vật trước đó thấy mọi chuyện huyên náo quá lớn đã lao nhao rút lui.

Mặc dù bọn họ cũng rất ham muốn và tò mò thứ trong di tích, có điều bọn họ lại biết nếu lấy đồ không thuộc về mình sẽ chết rất thê thảm. Với thực lực bọn họ thậm chí không phá giải được trận pháp này.

Trên mặt đất đã bị bọn họ đào ra một hố lớn tới hơn trăm trượng, bên trong tỏa ra từng luồng sáng u tối. Một tấm bia đá viết chẳng chịt vẫn tự thượng cố, trong đó có một phần đã vỡ nát nhưng vẫn có thể đọc hiểu ý tứ trên đó. 

Vào thời thượng cổ nơi này là một bí cảnh không gian đơn độc, trong đó cất giữ tài nguyên phong phú cho nên được các thế lực lớn chiếm cứ, có cả trụ sở các tông môn

Hơn nữa trước khi đại kiếp nạn thượng cổ đến, các thế lực lớn đã từng thảo luận xem nên làm thế nào để vượt qua đại kiếp nạn thượng cổ, đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người nghỉ ngờ bên trong bí cảnh này có thứ liên quan tới đại kiếp nạn thượng cổ.

Lúc này Hư Vân mang theo Hư Ngôn đứng bên cạnh di tích, xung quanh còn vài võ giả đang phá giải trận pháp.

Những võ giả này không phải người của Đại Quang Minh Tự mà là người của Huyền Vũ Môn, một trong Tứ Linh.

Võ giả Huyền Vũ Môn am hiểu các loại cơ quan trận pháp con rối, lần này bọn họ được Đại Quang Minh Tự mời tới.

Thật ra Đại Quang Minh Tự không am hiểu phá giải trận pháp thượng cổ như vậy, quan trọng hơn là một khi cưỡng ép phá vỡ, Đại Quang Minh Tự sợ sẽ xuất hiện tình huống bất trắc gì đó, thậm chí có thể khiến không gian này phá hủy. 

Sau đại kiếp nạn thượng cổ không gian đơn độc này đã cực kỳ yếu ớt, một khi xuất hiện tổn thương gì đó có thể khiến toàn bộ không gian sụp đổ, đến lúc đó bọn họ cũng chẳng lấy được thứ gì.

“Bộc Dương đại sư, còn bao lâu nữa mới phá giải được trận pháp này?" Hư Ngôn lo lắng hỏi.

Giờ tin tức đã lan truyền, trì hoãn càng lâu sẽ có càng nhiều người tới

Nói lại thì Đại Quang Minh Tự cũng cảm thấy vô cùng uất ức.

Một di tích thượng cổ quý giá như vậy đã năm dưới chân Đại Quang Minh Tự bọn họ hơn vạn năm, thế nhưng không ai phát hiện ra, chuyện này thật nực cười.

Thế nhưng giờ khó khăn lắm mới phát hiện ra, lại là bị người ngoài phát hiện ra trước. Hư Ngôn có thể tưởng tượng được tiếp đó một loạt cường giả trên giang hồ sẽ chen chúc nhau tới, Đại Quang Minh Tự bọn họ muốn cản cũng chẳng cản nổi.

Người phá giải trận pháp chính là trưởng lão Bộc Dương Dịch của Huyền Vũ Môn, là một trong số những đại tông sư trận đạo hiếm có trên giang hồ.

Nghe vậy hắn từ dưới nhảy lên, lắc đầu nói: 

“Muốn phá vỡ trận pháp đơn giản, có điều di tích này đã bị đại kiếp nạn thượng cổ xung kích, đã khá yếu. Chỉ phá trận thôi cũng có thể khiến không giản xảy ra vấn đề, cho nên giờ ta phải gia cố trận pháp trước sau đó mới phá giải. Có lẽ còn phải chờ một hai ngày nữa.

Hơn nữa di tích này cũng gần với di tích phát hiện trước đó, e rằng cường giả Thiên Địa Thông Huyền chí cường không vào được, tối đa chỉ có thế cho cường giả Chân Hỏa Luyện Thần tiến vào."

Hư Vân gật đầu nói: "Vậy phiền Bộc Dương đại sư rồi."

Bộc Dương Dịch vội vàng nói: “Không dám nhận, phá giải được trận pháp thậm chí này cũng rất có lợi cho lý giải về rận đạo của ta. Nên là ta cám ơn Đại Quang Minh Tự mới đúng”

Hư Vân ở bên cạnh Hư Ngôn nói: "Không cần lo lắng, ngươi có lo lắng cũng vô ích. Một di tích thượng cổ như vậy xuất thế, cho dù đám người kia dùng

tốc độ nhanh nhất, cho dù dùng đủ loại bí pháp hay thủ đoạn kỳ dị gì đó cũng sẽ chạy tới. Giờ bọn họ chưa lộ diện chẳng qua vì di tích chưa mở ra mà thôi” Hư Ngôn ngạc nhiên nói: “Ý sư huynh là bọn họ đã đến rồi à?” 

Hư Vân nhìn theo một hướng, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên rồi, hơn nữa còn có không ít người đến.

Có điều không căn lo lắng, nên là của chúng ta sẽ là của chúng ta. Dùng thực lực tranh đoạt, Đại Quang Minh Tự ta không sợ bất cứ ai”

“Hư Vân đại sư thật bá đạo!”







Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.