Chương trước
Chương sau
Nhưng Lã Phụng Tiên lại khác, cầm thần binh Vô Song trong tay, có truyền thừa Lã Ôn Hầu, hắn hoàn toàn có thể đối đầu với tông sư võ đạo. Có Lã Phụng Tiên ngược lại có thể giúp Việt Nữ Cung vượt qua thời khắc gian nan.

Lúc này Mạc Thiên Lâm lại đột nhiên nghỉ hoặc: “Nếu Nhan Phi Yên đang lợi dụng Lã huynh, vậy sao nàng không tới tìm Doanh Bạch Lộc? Bất luận thực lực hiện tại hay thân phận bối cảnh, Doanh Bạch Lộc đều cao hơn Lã huynh mà.”

Thật ra chưa bàn tới thực lực, hai người chưa trực tiếp giao. thủ bao giờ, nhưng xét theo bối cảnh, Thương Thủy Doanh thị chắc chắn chiếm ưu thế hơn một người thân đơn thế cô như Lã Phụng Tiên.

Nếu Nhan Phi Yên chỉ muốn lợi dụng Lã Phụng Tiên giúp Việt Nữ Cung vượt qua thời khắc nguy nan này, vậy Doanh Bạch Lộc mới là lựa chọn tốt hơn Lã Phụng Tiên. Dù sao người trước chung tình với Nhan Phi Yên đã lâu, thậm chí không cần hắn ra mặt, chỉ cần Thương Thủy Doanh thị nói một câu thôi, đám đạo chích kia sẽ lập tức lui bước.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không biết, có điều ta và Lã huynh mặc dù là bằng hữu nhưng cũng không tiện nói thêm gì vào lúc này, cứ xem mọi chuyện phát triển ra sao thôi.”

Một số thời khắc chính vì là bằng hữu cho nên mới càng không thể nói thêm điều gì.

Giờ nếu Sở Hưu tới nói với Lã Phụng Tiên, nữ nhân này chắc chắn có âm mưu với ngươi, vậy có lẽ còn chẳng làm bằng hữu được nữa.  

Lúc này dưới núi càng lúc càng nhiều người, còn kéo dài nữa không biết sẽ có những ai tới.

Hàn Đình Nhất của Tọa Vong Kiếm Lư lên tiếng đầu tiên:

"Chư vị, không nên kéo dài nữa, không ai biết Thương Lan Kiếm Tông rốt cuộc có bảo vật truyền thừa hay không. Để lâu nữa cho dù có bảo vật thật cũng không đủ chia cho người đến sau.”

Mọi người ở đây đều gật đầu, một hòa thượng gánh nước. uống, nhưng nhiều hòa thượng lại chẳng còn nước mà uống.

Mọi người ở đây đồng ý xong, trực tiếp gõ cửa sơn môn Thương Lan Kiếm Tông.

Trong Thương Lan Kiếm Tông chỉ có hơn trăm đệ tử đang chờ, những người khác thấy nhiều người của đại phái lên núi như vậy, ai ai cũng có vẻ chăm chú quan sát, đều bị dọa chạy sạch.

Hơn trăm đệ tử này có thể nói là đệ tử thật sự trung thành với Thương Lan Kiếm Tông, vẫn còn thủ hộ tông môn.

Ở đây có nhiều tông sư võ đạo như vậy nhưng chỉ có một đệ tử khoảng hai mươi tuổi, thực lực mới cảnh giới Thiên Tiên bước ra, vẻ mặt kiên nghị nói: “Ta biết các ngươi đang ngấp nghé bảo vật ở tổ địa Thương Lan Kiếm Tông ta.

Thực lực của ta trong mắt chư vị tông sư võ đạo cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Nhưng ơn thụ nghiệp không dám quên, tình tông môn không thể vứt bỏ. Muốn đoạt được bảo vật Thương Lan Kiếm Tông, vậy bước qua thi thể ta trước đã!”

Đại phái tự có căn cơ của đại phái. Một đại phái đứng trong ca dao giang hồ không thể chỉ nhìn thực lực chưởng môn, còn phải xem căn cơ tỉnh thần của đại phái ra sao.

Tỷ như Thương Lan Kiếm Tông trước mắt, Liễu Công Nguyên, Thẩm Bạch, Đậu Quảng Thần, giới cao tầng của Thương Lan Kiếm Tông đã chết sạch, bản thân Thương Lan Kiếm Tông cũng bị loại bỏ khỏi ca dao giang hồ. Thương Lan Kiếm Tông đã chỉ còn trên danh nghĩa.

Nhưng cho dù như vậy những đệ tử này vẫn đồng ý thủ hộ Thương Lan Kiếm Tông tới thời khắc cuối cùng, đây chính là căn cơ của đại phái.

Mọi người ở đây đều nhíu mày, cảm giác thật khó giải quyết.

Đệ tử này nói không sai, trước mặt các tông sư võ đạo đại phái bọn họ quả thật không khác gì con sâu cái kiến, tùy tiện giơ tay là ép chết được bọn họ.

Chỉ có điều chuyện giết người đoạt bảo nói thì dễ mà nghe thì khó. Dù sao bọn họ cũng là danh môn chính phái, nếu làm chuyện như vậy dù ít dù nhiều cũng sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của tông môn.

Bọn họ vốn cho rằng một khi mình ra mặt, đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông này chắc chắn sẽ kinh hãi luống cuống mở cửa nghênh đón hoặc trực tiếp bỏ chạy. Không ai ngờ trong bọn họ lại còn người ngoan cố như vậy.

Thấy cảnh này, Sở Hưu cười hai tiếng nói: “Vừa làm kỹ nữ vừa muốn lập đền thờ, đã ham bảo vật còn sợ bẩn tay. Dối trá!"

Đám người Hàn Đình Nhất trợn mắt nhìn Sở Hưu, Trình Đình Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang tức giận nói: “Sở Hưu, một tên Ma đạo như ngươi nói lời này mà không thấy ngại hay sao?”

Khi liên minh Đông Tề tấn công Quan Trung Hình Đường, huynh trưởng Trình Đình Phong là Trình Đình Sơn trang chủ 'Tàng Kiếm Sơn Trang bị Sở Hưu đánh trọng thương, hai bên đã kết thù không nhỏ.

Sở Hưu thản nhiên: “Sao ta phải ngại? Ta muốn cướp thì quang minh chính đại xuất thủ mà cướp, ai như các ngươi, nhăn nhăn nhó nhó, giả vờ giả vịt!”

Trình Đình Phong đang muốn nói gì nhưng lại bị Hàn Đình Nhất kéo lại.

Giờ Sở Hưu chịu ra mặt làm kẻ ác, bọn họ cũng vui lòng chứng kiến.

Dù sao trên giang hồ tiếng xấu của Sở Hưu đã đủ lớn, có thối hơn nữa cũng chẳng có gì lớn.

Lúc này thấy Sở Hưu đứng ra, ánh mắt đám đệ tử Thương Lan Kiếm Tông đều lóe lên hận ý phức tạp.

Thù hận của Sở Hưu và Thương Lan Kiếm Tông bọn họ đã kết từ rất sớm, kể cả Thương Lan Kiếm Tông giờ bị diệt trong đó cũng một phần do Sở Hưu tạo thành.

Đương nhiên có một số người không nghĩ tới, nếu Thẩm Bạch không kết thù kết oán với Sở Hưu, vậy cho dù Thẩm Bạch không luyện được Vạn Kiếm Quy Tông nhưng đám người Đậu Quảng Thần cũng không cần phải chết, Liễu Công Nguyên cũng không chết sớm như vậy. Với thiên phú của Thẩm Bạch, đột phá tông sư võ đạo là chuyện sớm hay muộn, Thương Lan Kiếm Tông cũng sẽ không thê thảm như hiện tại.

Chỉ có điều mọi chuyện nào có nếu như, Thương Lan Kiếm Tông rơi xuống tình cảnh như hiện tại rõ ràng là có liên quan mật thiết tới Sở Hưu. Hơn nữa hung danh của Sở Hưu đã sớm lan truyền khắp giang hồ, những người khác e ngại thể diện, Sở Hưu lại chẳng cố kỵ, y sẽ giết người thật!

Cho nên khi thấy Sở Hưu đứng ra, một số đệ tử vốn có vẻ cực kỳ kiên định lúc này cũng không nhịn được run rẩy.

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu thản nhiên nói: “Các ngươi muốn chôn cùng Thương Lan Kiếm Tông ư? Ta thấy không phải, phần lớn các ngươi đều sợ bị cuốn vào.

Sợ chết không có gì mất mặt, mạng người chỉ có một. Thương Lan Kiếm Tông đã không còn, các ngươi mất mạng vì nó có ý nghĩa gì đâu?

Giờ ta cho các ngươi một cơ hội.”

Nói xong, Sở Hưu vung tay lên, cương khí lưu chuyển, đất đá trên mặt đất không ngờ hóa thành một căn phòng.

“Từng người bước vào, nói hết mọi chuyện các ngươi biết ra. Nói xong có thể không chết.

Nhưng nên chú ý, lòng kiên nhẫn của ta rất có hạn. Các ngươi có một trăm người, nhưng ta chỉ muốn bỏ qua cho năm mươi người.



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.