Chương trước
Chương sau
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đám người này lúc thường xung huynh gọi đệ với Phương Đại Thông, thế nhưng giờ Phương Đại Thông đã chết, con trai duy nhất của người ta tới cửa cầu xin, bọn họ lại coi như không thấy. Vậy đủ thấy đám người này là những kẻ tính cách lạnh lùng, ham sống sợ chết.

Đối phó với những kẻ như vậy càng đơn giản, trực tiếp đánh tới tận cửa. Thần phục hay chết, ta tin bọn họ sẽ có lựa chọn sáng suốt”

Thẩm Phi Ưng ở bên cạnh lúc này đã không rét mà run, tới giờ hẳn mới có cảm giác bảo hổ lột da.

Đám người Sở Hưu rõ ràng là một bầy sói ăn thịt không nhả xương, bất luận ngươi nghe theo hay không bọn họ đều há miệng nuốt sạch các ngươi!

Sở Hưu đưa mắt nhìn về phía ba người nói: “Thẩm bang chủ, chuyện này giao cho ngươi làm chủ, dù sao người dưới trướng chúng ta quá mạnh, nếu bọn họ xuất thủ khéo không có chuyện gì cho các ngươi làm.

Đường Nha cùng Triệu Thừa Binh, hai người các ngươi đi theo phía sau, không phải lúc nào cũng cần ra tay, nên thả lỏng thì thả lòng, nên gấp gáp thì gấp gáp.  

Cụ thể ra sao các ngươi tự tính”

“Tuân lệnh!”

Trên con đường nhỏ biên giới Te Thủy Quận, một ông lão cường tráng mặt mũi dữ tợn, tướng mạo hung ác đang dẫn theo một người trẻ tuổi mới khoảng hai mươi, mau chóng bỏ chạy.

Ông lão này chính là Trần Hổ, trưởng lão Cự Linh Bang đã lửa Thẩm Phi Ưng. Người trẻ tuổi kia chính là Phương Vân, con trai duy nhất của Phương Đại Thông.

Thực lực Phương Vân không mạnh, hai mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, chỉ có thể coi là bình thường,

Có điều do phụ thân hẳn là Phương Đại Thông, hơn nữa Phương Đại Thông chỉ có một đứa con trai là hắn, cực kỳ yêu chiều, cho nên không ép hẳn tập võ quá nhiều, cũng không để Phương Vân tham gia sự vụ trong Cự Linh Bang. Cho nên Phương Vân chưa từng thấy chuyện hiểm ác trên giang hồ, còn khá ngây thơ.

Sau khi biết tin cái chết của phụ thân, Phương Vân nối điên chỉ muốn tới tìm Sở Hưu báo thù, đồng thời hắn cũng không dám tin huynh đệ của phụ thân mình, nghĩa phụ của mình, người luôn chiều chuộng hắn từ nhỏ đến lớn lại là phản đồ, là kẻ cấu kết với 

người ngoài hại chết phụ thân hẳn!

Nhưng sự thật bày ngay trước mắt, ngay khi Phương Đại Thông vừa chết, phủ đệ của hẳn đã bị Thẩm Phi Ưng phái người phong tỏa, cho dù Phương Vân muốn tự tìm đường chết lao tới báo thù cũng không ra được

Đến khi Trần Hổ dẫn người tới khám nhà, Phương Vân thậm chí đã định liều mạng, thậm chí còn trực tiếp mở miệng chửi mảng Trần Hổ, mảng chửi cực kỳ khó nghe.

Phương Vân biết Trần Hổ, dẫu sao Trần Hổ cũng là một trong số ít các trưởng lão lâu đời trong Cự Linh Bang, địa vị không kém Phùng Thiên Dực bao nhiêu.

Chính người này trước kia luôn đứng về phía Phùng Thiên Dực đối nghịch với phụ thân mình. Lúc thường khi Phương Đại Thông về đến nhà không ít lần chửi mắng đám trưởng lão này, Trần Hổ là một trong những người thường xuyên xuất hiện trong miệng hắn.

Cho nên Phương Vân cũng vô thức cho rằng Trần Hổ định muốn cơ hội này báo thù, không ngờ Trần Hổ lại bộc lộ tấm lòng, lừa tất cả mọi người, dẫn hắn bỏ trốn.

Đọc con đường này màn trời chiếu đất, Trần Hổ đều tận lực chăm sóc cho hẳn, còn liều mạng ngăn cản truy binh. Dáng vẻ hung ác của ông lão trong mắt Phương Vân cũng trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.

Sau khi rời khỏi phạm vi Tế Thủy Quận, Trần Hổ rốt cuộc thở dài một hơi.

Hân là người có thâm niên trong Cự Linh Bang, cũng biết căn cơ thực lực Cự Linh Bang rốt cuộc ra sao.

Những tông môn như Yến Đông Tụ Nghĩa Trang, Yến Nam Thần Vũ Môn đều có địa bàn rất lớn. Còn phạm vi ảnh hưởng của Cự Linh Bang cùng lắm là trong Tề Thủy Quận mà thôi, rời khỏi Tê Thủy Quận bọn họ cũng có thể thả lỏng.

Phương Vân lúc này không nhịn được hỏi Trần Hổ: "Trần trưởng lão, lúc trước ngươi và phụ thân ta không hợp, sao giờ ngươi lại chấp nhận nguy hiểm lớn đến vậy để cứu ta?”

Dọc con đường này, Trần Hổ luôn mang theo Phương Vân nôn nóng bỏ trốn giữ mạng, hai bên rất ít khi nói chuyện. Giờ có thể thả lỏng, Phương Vân không kịp chờ nữa vội vàng hỏi ra nghỉ vấn trong lòng mình.

"Trần Hổ thở dài một cái nói: “Thiếu bang chủ, ta biết chắc chắn ngày trước không ít lăn bang chủ nói xấu mấy lão già chúng ta. Nhưng lời thật thì khó nghe, chúng ta sống trong Cự Linh Bang cả nửa đời, chẳng lẽ muốn Cự Linh Bang xuống dốc hay sao? Chúng ta đều muốn Cự Linh Bang phát triển tốt hơn.

Mâu thuẫn giữa ta và bang chủ chẳng qua là ý tưởng đôi bên không hợp, cho nên thường xuyên khắc. khẩu. Thật ra ta cũng muốn bang chủ gây dựng Cự Linh Bang càng thêm cường thịnh

Thế nhưng bang chủ bị tên phản đồ Thẩm Phi Ưng móc nối với hung đồ Ma đạo Sở Hưu giết hại, chiếm cứ Cự Linh Bang. Làm sao ta có thể ngồi yên không để ý đến được chứ? Cho dù ta chịu nhẫn nhịn sống tạm bợ, một ngày nào đó xuống dưới kia, ta cũng có lỗi với ơn tri ngộ của lão bang chủ!

Lão Phùng tính cách quá mức ngoan cố, dám cứng rắn với Sở Hưu ngay trước mặt mọi người, cuối cùng bị Sở Hưu giết chết.

Ta chỉ có thể tạm thời ngụy trang, như vậy mới cứu được thiếu bang chủ."

Phương Vân hai mắt đỏ bừng gật nhẹ đầu, trước đó đúng là hắn hiểu lầm Trần Hổ.

Khi Trần Hổ vừa dẫn người tới lục soát, hẳn thật sự cho rằng Trần Hổ mang người tới giết hắn. 

“Vậy Trần trưởng lão, chúng ta nên làm sao đây?” Phương Vân hơi bối rối

Lúc trước được Phương Đại Thông bảo vệ, hẳn chưa từng tiếp xúc với những chuyện hiểm ác trên giang hồ, căn bản không biết nên làm sao để ứng phó với tình huống hiện tại.

Trần Hổ trầm giọng nói: "Đừng nôn nóng, Thẩm Phi Ưng đoạt vị bất chính, trong Cự Linh Bang cũng có không ít người không phục”

Phương Vân vẻ mặt như đưa đám nói: "Nhưng sau lưng Thẩm Phi Ưng là Sở Hưu! Tên Sở Hưu kia còn dùng sức mình mình đối kháng với cả liên minh Chính đạo hai bên Đông Tê và Bắc Yên!"

"Trần Hổ lạnh lùng nói: “Sở Hưu thì đã sao? Cho dù hắn có chỗ dựa là nhánh Ẩn Ma, cho dù hôm nay hân cấu kết với triều đình Bắc Yên làm việc xấu, nhưng bọn chúng đâu thể đổi trắng thay đen trước cả thiên hạ này?

Lúc trước bang chủ còn một số mối quan hệ trong giang hồ, chúng ta tới nhờ bọn họ trợ giúp. Tốt hơn là dùng quan hệ của bọn họ liên hệ với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hay Hoàng Phủ thị, tốt nhất là Đại Quang Minh Tự, để mấy đại tông môn này phái cao thủ cường giả đứng ra nói chuyện giúp Cự Linh Bang chúng ta, chắc chắn sẽ đoạt lại Cự Linh Bang ta từ tay tên Sở Hưu kia!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Trần Hổ, ngươi mơ mộng xa quá rồi đấy, tưởng ra khỏi Tê Thủy Quận thì an toàn sao? Nực cười!"

Hơn mười võ giả đi ra từ hai bên con đường nhỏ, trực tiếp vây hai người vào trong.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.