Chương trước
Chương sau
Lúc này một võ giả mặc áo đen thêu hoa văn lắc đầu nói: "Không căn giết, Liễu Tiệm Hồng đã chết. Bị tên Lâm Diệp kia giết chết.

Thật ra Thương Thủy Doanh thị chúng ta đã điều tra chuyện này, Hồng Diệp Sơn Trang cũng là người bị hại.

Lâm Diệp kia đã nhắm thẳng vào Hồng Diệp Sơn Trang cùng Liễu Tiệm Hồng, trực tiếp dùng thế sét đánh giam cầm toàn bộ Hồng Diệp Sơn Trang, dùng tính mạng đệ tử Hồng Diệp Sơn Trang uy hiếp ép Liễu Tiệm Hồng giúp hẳn bố trí.

Có điều cuối cùng Lâm Diệp vẫn lừa hẳn, trong thời khắc cuối cùng lại ra tay giết chết Liễu Tiệm Hồng!"

Hư Hành hừ lạnh nói: “Nếu hẳn không đáp ứng thì chỉ có một mình nhà hắn bị hại thôi, thế nhưng hắn lại giúp kẻ ác làm bừa khiến mấy chục thế lực, hơn ngàn người bỏ mình. Cho dù đã chết vẫn là đồng lõa!”

Đám người ở đây đa số khịt mũi coi thường quan niệm này của Hư Hành, đám hòa thượng Đại Quang Minh Tự này đúng là đứng nói chuyện không đau eo.

Thật ra nếu đứng theo lập trường của bọn họ, có thể lý giải được suy nghĩ của Liễu Tiệm Hồng.

Tính mạng người trong nhà mình đều trong tay đối phương. Mình chết hay người khác chết? Trừ phi là Thánh nhân cắt thịt nuôi chim ưng, còn không tất cả đều chọn vế sau.

Hơn nữa thấy cảnh trước mắt, mọi người ở đây ngoại trừ trăm mặc, căn bản không làm được gì khác.

Mặc dù bọn họ đều thuộc vẽ võ lâm Chính đạo nhưng thực tế giờ võ lâm Chính đạo không có liên minh, giữa chính bọn họ cũng có ân oán, không thể vì chuyện này mà liên thủ gây sự với nhánh Ẩn Ma.

"Trước đó tính toán của bọn họ tất đơn giản, nếu nhánh Ẩn Ma giết nhiều người thì bọn họ ra mặt cảnh cáo, khiến đối phương thu liễm lại một chút.

Liễu Tiệm Hồng tổ chức liên minh kia có uy thế không yếu, bọn họ cũng muốn ra mặt lôi kéo giao hảo, giữ quan hệ nhất định.

Thế nhưng giờ thì tốt rồi, người đều hết, còn khiến Lâm Diệp đại khai sát giới trong Hồng Phong Cốc, còn bọn họ như một đám quần chúng, có làm gì cũng đã muộn.

Người trung niên của Thương Thủy Doanh thị ho khan một tiếng nói: “Chuyện này vô cùng quan trọng, ta cần bẩm báo lại cho gia chủ xử lý."

Nói xong người của Thương Thủy Doanh thị trực tiếp bỏ đi

Lập trường của Cửu Đại Thế Gia vốn rất mập mờ, bất kể Chính Ma. Đại đa số bọn họ chỉ suy nghĩ vì lợi ích nhà mình.

Giờ người đã chết sạch, không ảnh hưởng gì tới lợi ích của Doanh thị, đương nhiên hẳn không muốn ở lại

Những người còn lại thấy thái độ này của Thương Thủy Doanh thị, cũng lao nhao tìm đủ loại lý do để bỏ đi.

Người chết chẳng liên quan gì tới họ, bọn họ cũng không muốn báo thù cho người chết, đối chọi với nhánh Ấn Ma. Chỉ khi nào nhánh Ấn Ma động tới lợi ích của bọn họ, bọn họ mới không hề do dự xuất thủ.

Huống hồ giờ trong toàn bộ Ma đạo, đúng như đã nói, khiến người ta cảnh giác nhất không phải nhánh Ẩn Ma vẫn luôn nấp trong bóng tối mà là Bái Nguyệt Giáo.

Từ sau trận Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, Bái Nguyệt Giáo vẫn luôn thể hiện tái độ bá đạo vô song, thậm chí tại Tây Sở đã có phần áp đảo uy thế của Thiên Sư Phủ. Có thể nói Bái Nguyệt Giáo đại phái đệ nhất Ma đạo.

Mặc dù hiện giờ Bái Nguyệt Giáo còn chưa phát triển tới trình độ Côn Luân Ma Giáo ngày xưa nhưng cũng đủ khiến võ lâm Chính đạo cảnh

Cho nên những cao thủ có tầm mắt sâu xa trong giới võ lâm Chính đạo đều không chủ động nhằm vào nhánh Ẩn Ma.

Chính do có nhánh Ẩn Ma nên Bái Nguyệt Giáo mới không cách nào xưng bá Ma đạo. Nếu không còn nội đấu nữa, Ma đạo sẽ bện thành một sợi dây thừng, còn đáng sợ hơn hiện tại.

Thích Ma Già của Tu Bồ Đề Thiền Viện ngồi xếp bằng trên mặt đất, siêu độ cho những võ giả đã chết ở Hồng Phong Cốc.

Hai đệ tử tuổi tác không nhỏ của Tu Bồ Đề Thiền Viện đi theo phía sau hẳn, thu dọn chỉnh lý những thi thể này.

Ở đây chỉ có Hư Hành không làm gì, sắc mặt hắn âm trầm tới đáng sơ.

Chuyện này nếu do người khác làm chủ mưu, cho dù Hư Hành có phẫn nộ, hẳn cũng tạm thời buông xuống hết thảy, quay về Đại Quang Minh Tự báo tin cho đám người Hư Vân trước rồi tính.

Nhưng sau khi nghe được tin người căm đầu là Lâm Diệp, Hư Hành lại không muốn trở về sớm như vậy.

Trong Tiểu Phàm Thiên, một tông sư võ đạo thành danh đã lâu như hẳn lại lật thuyền trong tay một tiểu bối như Lâm Diệp. Đây là nhục đối với Hư Hành, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo mối thù này.

Hư Hành đưa mắt sang hướng những võ giả sống sót, trầm giọng nói: “Các ngươi có biết còn thế lực nào không tới tham gia liên minh Hồng Phong Cốc nà may mắn thoát nạn không?”

Những người kia liếc mắt nhìn nhau, gật đầu nói “Đúng là có hai ba thế lực không đến. Bọn họ hoặc là đường xá xa xôi không tới kịp, hoặc bản thân có đại phái che chở, cho là mình sẽ bình an vô sự”

Hư Hành trực tiếp vung tay nói: “Vậy thì tốt, các ngươi dẫn ta tới tìm những thế lực đó. Nếu Lâm Diệp đã định báo thù tất cả các thế lực liên quan tới trận chiến ba trăm năm trước, vậy chắc chẩn hẳn sẽ không bỏ qua cho những người này”

Nghe Hư Hành nói sẽ chủ động tới tìm Lâm Diệp, đám người kia lập tức luống cuống.

Thật ra Hư Hành muốn tìm Lâm Diệp, bọn họ giơ cả hai tay tán thành. Dù sao Hư Hành làm vậy cũng là báo thù cho bọn họ.

Có điều sau chuyện Hồng Phong Cốc, đối với họ Lâm Diệp chẳng khác gì ác ma, bọn họ thật sự không muốn đối đầu với tên ma quỷ kia.

Thấy bộ dáng đó của đám người, Hư Hành không khỏi cau mày nói: “Sao nào? Các ngươi không muốn đi? Không muốn báo thù cho sư môn trưởng bối của các người hay sao?”

Cảm nhận được khí thế cưỡng bạo trên người Hư Hành, đám người cười khổ một tiếng nói: "Chúng ta đồng ý”



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.