Chương trước
Chương sau
Tính khí Sở Hưu trước nay chưa bao giờ tốt, bị người ta mắng mà không cãi lại không phải thói quen của y.

Huống hồ hiện giờ y đang dùng thân phận Ma đạo xuất hiện, không phách lối một chút, không tùy tiện một tẹo sao gọi là Ma đạo được?

Dưới uy áp sát khí của Sở Hưu, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn tẻ tuổi mặc dù run lấy bẩy nhưng vẫn ngẩng đầu lộ ra vẻ bất khuất.

Ba người này luôn miệng trừ ma vệ đạo, trong mắt những người khác đám đệ tử Thuần Dương Đạo Môn cứ như đầu óc có vấn đề. Nhưng thực tế đối với đệ tử Thuần Dương Đạo Môn đây là đạo của họ, là tín ngưỡng của họ, là tín niệm mà từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn được tuyên truyền.

Nói lại thì Thuần Dương Đạo Môn có suy nghĩ cố chấp như vậy không chỉ vì tính cách vài đời chưởng giáo của bọn họ mà còn vì địa vị bản thân Thuần Dương Đạo Môn.

Ngày trước Thuần Dương Đạo Môn là người đứng đầu Đạo môn trong thiên hạ, thậm chí cầm đầu cả Chính đạo. Chuyện trừ ma vệ đạo người khác có thế mặc kệ nhưng bọn họ nhất định phải quản. Bọn họ cũng muốn dùng cách này để duy trì địa vị bản thân.

Chỉ tiếc trên giang hồ này không trắng thì đen, Thuần Dương Đạo Môn làm vậy ngoại trừ kết thù kết oán càng nhiều với giới Ma đạo, ngoại ra không có lợi ích thực tế gì lớn với bản thân môn phái.

Cũng như hiện tại bọn họ trêu chọc vào Sở Hưu, Sở Hưu không phải Quảng Ninh đạo nhân, đương nhiên không nuông chiều bọn họ.

Thấy bên kia Sở Hưu có vẻ định động thủ giết người, Quảng Ninh đạo nhân cũng không lo được chuyện phá trận, vội vàng nói: "Lâm tiểu hữu, nể mặt lão đạo ta một chút, ba văn bối Đạo môn này không hiểu chuyện, ngươi không căn chấp nhặt.

Bọn họ không biết bên trong Tiểu Phàm Thiên này cái gì mới là quan trọng nhất, nhưng chẳng lẽ ngươi cũng không biết ư? Giết chết bọn họ ngoại trừ đắc tội nặng nề với Thuần Dương Đạo Môn, ngoài ra không có ích lợi gì với ngươi.”

Quảng Ninh đạo nhân thật sự là người hiền từ.

Chuyện lần này vốn cho chính Thuần Dương Đạo Môn phạm vào tật xấu, tự tìm đường chết. Quảng Ninh đạo nhân có thể coi như không nhìn thấy, tiếp tục phá trận là được.

Hơn nữa lúc trước hẳn đã chỉ điểm ba đệ tử Thuần Dương Đạo Môn, để bọn họ biết điều một chút, không nên gây chuyện, thế nhưng chính bọn họ không nghe.

Cho nên giờ cho dù Quảng Ninh đạo nhân coi như không thấy cũng là hẳn đã quan tâm giúp đỡ rồi.

Thế nhưng Quảng Ninh đạo nhân vẫn mở miệng nói chuyện giúp họ, như vậy đã rất hiền hậu.

Nhưng Quảng Ninh đạo nhân đã có hảo tâm, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn kia lại chẳng hề cảm kích, một kẻ trong đó tức giận nói: “Quảng Ninh tiền bối, ngài không ra tay tru sát tên hung đồ Ma đạo này thì thôi còn luôn miệng gọi tiểu hữu. Đây có phải việc tông môn Chính đạo ta nên làm hay không?

Chúng ta mặc dù thực lực thấp nhưng không phải kẻ sợ chết. Nếu hung đồ Ma đạo này dám động đến chúng ta, ngày sau các trưởng bối sư môn Thuần Dương Đạo Môn đương nhiên sẽ báo thù cho chúng ta!"

Sở Hưu giờ đã biết vì sao ngày trước cái tên hạng tư tiền nhiệm trên Long Hổ Bảng, Lý Phi Liêm vốn vô cùng ẩn nhẫn giấu tài vì sao lại ra tay giết chết thiên tài của Thuần Dương Đạo Môn.

Đám người này đúng là chẳng lưu lại đường lui cho người khác, nhất quyết đẩy mọi chuyện vào cục diện không chết không thôi.

Vừa rồi Quảng Ninh đạo nhân đã mở miệng hòa giải, hẳn là tiền bối giang hồ nhưng vẫn nói năng bình đẳng với Sở Hưu, thể diện mọi người đều không trở ngại gì. Huống hồ hiện giờ tại đây chỉ có hẳn mới phá được trận pháp trong sơn cốc, Sở Hưu cũng không muốn vạch mặt với hẳn

Cho nên chỉ cần ba người này nhận thua, Sở Hưu sẽ chỉ giáo huấn một chút nhưng vẫn lưu lại cho họ một mạng.

Nhưng giờ ba người này rõ ràng đang ép Sở Hưu bọn họ.

Nhìn Quảng Ninh đạo nhân, Sở Hưu dùng giọng 'rầm trầm nói: “Quảng Ninh đạo trưởng, ngài là người hiểu chuyện, nơi này không phải chiến trường Đại chiến chính ma, ta cũng không cố ý gây chuyện.

Nhưng lại có một số kẻ không nhịn được tự tìm đường chết, vậy chẳng trách được ta.

Có người chỉ thẳng vào mũi ta nói muốn giết ta để trừ ma vệ đạo, nếu ta không làm gì, vậy uy nghiêm. 

Ma đạo ta ở đâu?”

Lời vừa dứt, Quảng Ninh đạo nhân lập tức biến sắc, hẳn thậm chí đã nắm chặt đạo kiếm trong tay, vội vàng nói: “Đợi đã...”

Nhưng đáng tiếc đã muộn, đối phó với ba võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, Sở Hưu chẳng tốn bao công sức.

Một tay phất lên, tỉnh thần lực hóa thành dây đàn huyền cầm, theo Sở Hưu đàn tấu, chỉ trong chốc lát tiếng đàn bộc phát, tum, đưa tang hoàng tuyền!

Hiện giờ tinh thần lực của Sở Hưu đã vượt qua đại đa số tông sư võ đạo, đối phó với ba tông sư võ đạo quả thật là nghiền ép.

Chỉ trong chớp mắt, ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn thất khiếu chảy máu, Thuần Dương Cương Khí không hề chống cự được chút nào, lập tức bị tinh thần lực cường đại xuyên thẳng qua.

Ba võ giả Thuần Dương Đạo Môn ngã lăn xuống đất, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh trong lòng phát lạnh.

Một là khiếp sợ với thủ đoạn giết người quỷ dị của Lâm Diệp kia. 

Xưa nay công kích về mặt tỉnh thần luôn khó phòng ngự nhất. Bí pháp nguyên thần vốn rất hiếm thấy trên giang hồ, có điều khi tu luyện tới xuất thần nhập hóa, vậy uy lực vô cùng kinh khủng, tỷ như Nam Thương Hạ Hầu thị.

Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị đơn giản trực tiếp, uy lực bá đạo nhưng bí pháp nguyên thần của Lâm Diệp trước mắt lại mang đậm sắc thái Ma đạo, vô cùng tà ác quỷ dị.

Còn điều thứ hai khiến bọn họ khiếp sợ là cách hành xử của Lâm Diệp này, đúng là không cố kỵ điều gì, bá đạo tới cực hạn.



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.