Chương trước
Chương sau
Lúc này Tống Tiếu cùng Hàn Khốc đứng sau lưng Mục Tử Y, ánh mắt cũng lấp loáng sắc thái kỳ lạ.

Lúc trước Đoan Mộc Thiên Sơn thu nhận Mục Tử Y làm nghĩa nữ chủ yếu là coi trọng tính cách dẻo dai, có chặt thế nào cũng không đứt của nàng.

Còn mức độ khắc khổ của Mục Tử Y khi tu luyện cùng vẻ quả quyết tàn nhẫn của nàng khi thi hành như vậy lại khiến nhiều nam nhân cũng phải xấu hổ. Cho nên lúc này Mục Tử Y lộ vẻ muốn nói lại thôi với một nam nhân như vậy thật sự khiến hẳn và Tống Tiếu kinh ngạc.

Tống Tiếu ở bên cạnh lặng lẽ nói: “Tiểu thư, thật ra nếu tiểu thư thích Lâm Diệp này cũng không sao, thân phận của đối phương xứng với ngươi.

Hắn là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma, mặc dù đại đa số thời gian không thể xuất hiện trong chỗ sáng nhưng vẫn có thực lực và địa vị. Nếu ngươi thông gia với hẳn, Đoan Mộc đại nhân cũng được nhánh Ấn Ma ủng hộ.

Trầm mặc nửa ngày, Mục Tử Y lắc đầu nói: “Tống thúc, đừng trêu chọc ta, ngươi biết ta không có ý này mà."

Huống hồ các ngươi không hiểu rõ hẳn. Chuyện thông gia không có bất cứ sức hấp dẫn nào đối với hãn”

Hàn Khốc cùng Tống Tiếu chỉ biết Lâm Diệp chứ không biết Sở Hưu và Lâm Diệp là một người.

Đứng hạng tư trên Long Hổ Bảng, thân phận mặt ngoài của Sở Hưu đã gần như cùng cấp bậc tới Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, thậm chí nếu không có gì bất ngờ xảy ra tương lai chắc chắn Sở Hưu sẽ trở thành đại nhân vật quyền khuynh giang hồ.

Đối với người như Sở Hưu, chuyện thông gia quả thật không hề hấp dẫn.

Đứng yên tại chỗ một lúc, Mục Tử Y mới nói: "Hàn thúc, Tống thúc, chúng ta đi thôi. Bên phía Thanh Long Hội chúng ta qua loa chút thôi là được. Chủ yếu là bên phía nghĩa phụ, chúng ta phải luôn luôn chú ý tín tức truyền lại.”

Hàn Khốc cùng Tống Tiếu đều nghiêm nghị gật nhẹ đầu. Đối với Thanh Long Hội hiện tại, tình cảnh bọn họ quả thật rất khó giải quyết.

Sở Hưu chỉ là một người ngoài biết tình hình đại khái mà còn nhận ra không khí trong Thanh Long Hội không đúng, nói chỉ người vốn trong Thanh Long Hội. 

Cho nên chuyện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, điểm này ngay chính bọn họ cũng không rõ, chỉ có thể đi tới đâu xem tới đó.

Mấy ngày sau Sở Hưu cũng rời khỏi Bắc Yên, trở lại Quan Trung.

Tụ Nghĩa Trang cũng không phái người tiếp tục đuổi giết

Đây không phải vì Nhiếp Nhân Long đã phát tiết hết phẫn nộ trong lòng mà là người trong Tụ Nghĩa Trang nghĩ rằng mình đã trả giá rất lớn mời Hàn Khốc.

và Tống Tiếu xuất thủ, bản thân cũng bớt việc. Giờ bọn họ còn đang đợi giờ chết của Sở Hưu.

Thế nhưng lúc này Sở Hưu đã về tới Quan Trung Hình Đường. Chuyện đầu tiên y làm chính là âm thăm liên lạc với Mai Khinh Liên.

Trước đó đều là Mai Khinh Liên chủ động tới tìm y, còn lần này lại đổi thành Sở Hưu tự mình tới tìm Mai Khinh.

Trong khuê phòng đình viện của mình, Mai Khinh Liên thấy Sở Hưu xuất hiện cũng kinh ngạc nói: “Sao ngươi trốn khỏi vòng vây của Tụ Nghĩa Trang với đám tán tu kia nhanh vậy?" 

Sở Hưu không hề khách khí ngồi xuống đối diện với muốn nói: “Ta tự có biện pháp của ta. Có điều thánh nữ đại nhân, lần này ngươi gạt ta tới thảm. Cảm giác bị người ta đuổi giết ngàn dặm cũng chẳng tốt đẹp gì”

Mai Khinh Liên nhún vai nói: “Cái này không thể trách ta hết được. Ai biết tên ngụy quân tử Nhiếp Nhân Long kia lại coi trọng dòng dõi đến vậy. Nhiếp Đông Lưu vừa bị ngươi giết chết hẳn đã trực tiếp phát điên rồi.

Trước đó ta còn tìm hai người tới tiếp ứng ngươi, một người trong đó là người quen của ngươi, chính là cung phụng trong hoàng thất Bắc Yên, Cửu Ly Kiếm - Thịnh Thiên Nghiêu.

Lần trước hân vì ngươi mà xung đột với Tụ Nghĩa Trang, lần này nếu hẳn cứu ngươi cũng có thể giả bộ xung đột lần nữa với Tụ Nghĩa Trang, sau đó gián tiếp cứu ngươi.

Còn trong bóng tối ta cũng đã báo cho tiểu tử Lục Tấn kia, bảo hẳn đến tiếp ứng cho ngươi.

Tiểu tử kia gần đây vừa bước vào cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, coi nội ứng giới cao tăng chân chính của Vô Tướng Ma Tông, lúc này đang cực kỳ hống hách rêu rao khắp nơi muốn tìm người thử tay nghề đôi chút. Ta bèn dứt khoát bảo hẳn tới Bắc Yên một chuyến.

Hai người kia một sáng một tối, muốn mang ngươi ra khỏi Bắc Yên cũng không thành vấn đề. Ai mà ngờ ngươi vô thanh vô thức trở về như vậy.”

Lục Tấn là Lục tiên sinh của Vô Tướng Ma Tông. lần trước khi Sở Hưu gặp Lục tiên sinh, hẳn đã đạp nửa bàn chân vào cảnh giới Chân Đan, lúc này có thăng cấp lên tông sư võ đạo cũng không có gì lạ

Sở Hưu không thấy phẫn nộ gì với lời giải thích của Mai Khinh Liên, giới Ma đạo không phải Chính đạo, bản thân sự phát triển của họ đã vô cùng tàn khốc.

Ngươi có năng lực, có giá trị, ta sẽ bảo hộ ngươi. Ngược lại cho dù ngươi có chết cũng chẳng ai để ý tới ngươi

Quan hệ giữa Sở Hưu và nhánh Ấn Ma mang nặng tính giao dịch hơn truyền thừa

Y có thể mang tới bao nhiêu thanh danh và lợi ích cho nhánh Ấn Ma, nhánh Ẩn Ma cũng sẽ trả lại cho Sở Hưu bấy nhiều.

Kể cả chuyện Bàng Hổ lần này thật ra cũng là một giao dịch. Làm được Sở Hưu được nhận thưởng, làm hỏng đó là tự ngươi kém cỏi.

Chuyện lần này thật ra Sở Hưu làm rất thành công, Kỳ Liên Trại được cứu, Tụ Nghĩa Trang cũng bị đánh cho tàn phế. Chỉ có điều trong đó xuất hiện một số việc ngoài ý liệu, khiến cho Sở Hưu hãm sâu vào mà thôi.

Cho nên Mai Khinh Liên phái hai vị tông sư võ đạo tới cứu Sở Hưu đã coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Sở Hưu không ảo tưởng Mai Khinh Liên sẽ không để ý bại lộ thân phận bản thân tự tới cứu mình.

Chuyện này không khác với suy đoán lúc trước của Sở Hưu, cho dù nhánh Ẩn Ma phái người tiếp ứng y, thời gian trễ đó tự y cũng phải chống đỡ.

Cầu người không bằng cầu mình, vẫn là tự giết ra ngoài tương đối đáng tin cậy.

Cho nên nghe Mai Khinh Liên giải thích xong, Sở Hưu cũng chỉ gật nhẹ đu, không nói gì thêm.

Có lẽ Mai Khinh Liên cũng ý thức được chuyện lần này quả thật là do nàng tính sai.

Phái Sở Hưu đi không vấn đề gì, có điều nàng lại không an bài đường lui từ trước. 

Nếu Mai Khinh Liên đánh tiếng trước với Thịnh Thiên Nghiêu có lẽ đã không có nhiều phiền toái như vậy.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mai Khinh Liên chứ không phải chuyện chung của toàn bộ nhánh Ấn Ma. Giờ có vấn đề xảy ra, Mai Khinh Liên cũng thấy ngượng ngùng.

Mai Khinh Liên ho khan một tiếng nói: "Được rồi, chuyện này đúng là có vài phần trách nhiệm tại ta. Thứ ta vốn định đưa ngươi lúc này lại không lấy ra được, nên đổi lại thành thứ khác. Có điều thứ này hiện không trong tay ta, ta chỉ có thể cố gắng giúp ngươi tranh thủ. Còn cuối cùng ngươi có lấy được nó hay không phải xem mọi chuyện phát triển ra sao."

Nghe Mai Khinh Liên nói vậy, Sở Hưu lại thấy hứng thú, y hỏi: "Là cái gì?"

Mai Khinh Liên dùng ngón tay ngọc mảnh khánh gõ lên bàn nói: "Là một tư cách, tư các tiến vào Tiểu Phàm Thiên”

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.