Chương trước
Chương sau
Nghe Sở Hưu và đám người Trình Bất Húy nói vậy, tất cả mọi người ngây ngẩn, có vẻ họ đang nghe được chuyện gì rất ghê gớm.

Những lời bảy người kia nói không chỉ bao gồm vụ án của Thu Chấn Thành trường chủ Phi Mã Mục Trường còn cả tranh đấu giữa các hoàng tử Đông Tề, cái chết của An Nhạc Vương Khương Văn Nguyên. Có vẻ đều là chuyện không tầm thường, nhưng đại sự như vậy, bọn họ quả thật không dám nghe tiếp.

Sở Hưu híp mắt nhìn Thu Đông Mậu thản nhiên nói: “Ngươi cũng thông minh đấy, năm tên thiếu đầu óc này đều bị ngươi lừa cả rồi?

Ngươi đã có chuẩn bị, vậy thì tốt, ta cũng cho ngươi một cơ hội. Ta có thể đáp ứng không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, những thứ Thu Chấn Thanh lưu lại đang ở đâu?

Khương Văn Nguyên phái người giết Thu Chấn Thanh, còn ta giết Khương Văn Nguyên, cũng coi như báo thù cho hắn, thu chút thù lao cũng là chuyện bình thường, không phải sao?”

Thu Đông Mậu sửng sốt, hắn còn tưởng Sở Hưu do Nhị hoàng tử phái tới giết hắn hay do chuyện hắn hạ độc Thất Nguyệt Hải Đường vào nhà họ Thu đã bị bại lộ, nhưng giờ xem ra tất cả chỉ là hành động tự tung tự tác của Sở Hưu.

Có điều càng như vậy, Thu Đông Mậu càng không định thừa nhận.

Giờ Thu Chấn Thanh đã chết, hắn là con trai duy nhất của Thu Chấn Thanh, những thứ đó đương nhiên cũng để lại cho hắn. Đây là vốn liếng tương lai của hắn, làm sao giao cho Sở Hưu được?

Hơn nữa hắn còn không biết Sở Hưu nói thật hay giả, cho dù Sở Hưu nói thật, một khi hắn thừa nhận, không chừng năm vị bên cạnh sẽ lập tức xuất thủ, xé tan hắn thành từng mảnh.

Giang Đông Ngũ Hiệp mặc dù nhân nghĩa nhưng cũng là võ giả xông pha giang hồ nhiều năm, cũng giết không ít người. Nếu bọn họ biết mình lừa gạt bọn họ, vậy hậu quả tiếp đó sẽ ra sao, không cần nghĩ nhiều.

Có điều không đợi Thu Đông Mậu lên tiếng, Ngô Thiên Đông đã cầm đao chỉ thẳng vào Sở Hưu nói: “Khốn kiếp! Ngươi nói ai là ngu ngốc?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đúng là tự bôi nhọ mình, ta không nói các ngươi ngu ngốc, ta chỉ nói các ngươi không có đầu óc mà thôi.”

Mặc dù Ngô Thiên Đông không hiểu bôi nhọ là gì, có điều từ thái độ và giọng điệu của Sở Hưu cũng đoán ra được những lời y nói chắc cũng chẳng tốt đẹp gì.

Thu Đông Mậu kéo Ngô Thiên Đông chỉ Sở Hưu nói: “Sở Hưu, ngươi đừng hòng lừa ta. Ta đã nói hết âm mưu của ngươi và Nhị hoàng tử cho các vị đại hiệp rồi, đừng hòng giở thủ đoạn câu chữ gì!

Giờ gia phụ thi thể chưa lạnh, đương nhiên ta cũng thấy thẹn trong lòng. Có điều nếu ta còn ở lại trong Tế Châu Phủ chắc đã phải xuống Địa Phủ gặp phụ thân rồi.

Nhưng giờ có năm vị bảo hộ, chỉ mình Sở Hưu ngươi đừng hòng động tới ta!’

Sở Hưu lắc đầu cười nói: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, thật ra không phải lúc nào ta cũng làm việc không còn đường lui, lần này ta đã cho ngươi cơ hội, chỉ có điều ngươi không tự quý trọng, vậy chẳng trách được ta.”

Rút Thiên Ma Vũ bên hông ra, ma khí lạnh lẽo lập tức bùng lên khắp quán trọ, khiến những võ giả khác trong quán trọ hoảng hốt lui lại phía sau, nếu chỉ vì xem chuyện hay mà bị thương, vậy không đáng.

Kỳ thực Sở Hưu thật sự định cho Thu Đông Mậu cơ hội, y chẳng qua chỉ muốn có công pháp trong tay Thu Chấn Thanh, còn những thứ khác Sở Hưu không hứng thú.

Có lẽ trước khi chết Thu Chấn Thanh cũng không ngờ môn công pháp mình tình cờ nhận được lại có uy lực lớn đến vậy. Thu Đông Mậu đương nhiên cũng không biết, Sở Hưu càng không lo hắn tiết lộ điều gì ra ngoài. Chỉ cần đối phương chịu phối hợp, Sở Hưu cũng chẳng để ý tha cho hắn một con đường sống.



Nhưng đáng tiếc, Thu Đông Mậu lại chọn đường chết, vậy cũng chẳng thể trách Sở Hưu lòng dạ ác độc.

Thấy Sở Hưu rút đao, năm người Trình Bất Húy lập tức đứng ra trước người Thu Đông Mậu, không lùi nửa bước.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Các ngươi định ngăn ta thật ư? Các ngươi phải biết, sau lưng ta là Quan Trung Hình Đường cùng triều đình Đông Tề, ta nói Thu Đông Mậu chính là một trong những hung thủ sát hại Thu Chấn Thanh. Mặc kệ có chứng cứ hay không, dù sao triều đình Đông Tề cũng sẽ tin, Quan Trung Hình Đường cũng sẽ tin, mà người trong giang hồ cũng sẽ tin.

Nhưng giờ chỉ có các ngươi không tin, đến cuối cùng, thanh danh Giang Đông Ngũ Hiệp các ngươi cũng sẽ bị hủy hoại.”

Trình Bất Húy trầm giọng nói: “Khi năm người chúng ta kết bái đã từng nói, đời này gặp chuyện bất bình, hành hiệp trượng nghĩa, không cầu thanh danh chỉ mong thanh thản!

Danh hiệu Giang Đông Ngũ Hiệp không phải chúng ta mong muốn chẳng qua do đồng đạo giang hồ ưu ái mà thôi. Giờ họ có thu hồi nó lại chúng ta cũng không ý kiến, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Trình Bất Húy ta kiếp này kính nể nhất chính là đường chủ đời trước của Quan Trung Hình Đường, Cự Hiệp Sở Cuồng Ca, dùng võ đình chiến, mặc ngàn vạn người ta vẫn dũng cảm xông pha.

Nhưng Sở Hưu ngươi hôm nay lại vì tư lợi bản thân lợi dụng tên tuổi Quan Trung Hình Đường, tham lam vô độ, lạm sát kẻ vô tội, uổng cho ngươi là người của Quan Trung Hình Đường!”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Cứng đầu cố chấp!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu lập tức phát động, không chút dấu hiệu báo trước trực tiếp chém một đao về phía năm người, ma khí dâng trào mãnh liệt kết hợp cùng khí huyết sát vô biên vô tận, uy lực một đao quỷ dị tà ác tới cực hạn.

Trình Bất Húy quát lên chói tai: “Lão nhị, lão tam, các ngươi xuất thủ!”

Dứt lời, lão nhị Cao Sơn Lưu Thủy -Đổng Tương Nghi cùng lão tam Tị Huyết Kiếm - Lã Đồng đã cùng xông tới.

Trước đó khi Sở Hưu xuất thủ, Trình Bất Húy cũng chứng kiến. Lão tứ Ngô Thiên Đông mặc dù thực lực không phải đỉnh cao trong Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng cũng không tệ, kết quả lại chẳng cản nổi một chiêu của Sở Hưu.

Cho nên lần này Trình Bất Húy không bảo Ngô Thiên Đông cùng Liễu Khanh Khanh động thủ mà trực tiếp kêu lão nhị và lão tam có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên cũng ra tay, hắn lại ở phía sau phối hợp tác chiến, sợ còn có truy binh khác đuổi tới.

Giang Đông Ngũ Hiệp có danh tiếng lớn tại Đông Tề như vậy không chỉ vì bọn họ hành hiệp trượng nghĩa mà còn vì thực lực bản thân họ cũng không kém.

Binh khí của lão nhị Đổng Tương Nghi hết sức kỳ quái, bình thường hắn luôn cầm một cây quạt, mặc cẩm bào trông như công tử thế gia.

Nhưng lúc xuất thủ chuôi quạt xếp của hắn nhô ra từng lưỡi nhọn đỏ rực như máu, khi chém ra cương khí huyết sắc dài tới mấy trượng. Nội tình cương khí của Đổng Tương Nghi cũng hết sức cường đại, đã tới đỉnh phong của cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên!

Còn lão tam Tị Huyết Kiếm - Lã Đồng khi ra tay lại theo con đường kiếm khách tiêu chuẩn, kiếm pháp mau chóng quỷ dị, thanh kiếm mỏng trong tay liên tiếp đâm ra, kiếm thế nhanh chóng kinh người, khiến người ta không thấy rõ vết tích.

Nói công bằng thì thực lực hai người đều không yếu. Sở Hưu từng giao thủ với võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên, tỷ như Vệ Mặc Cù của Cửu Nguyên Vệ gia.



Nhưng luận thực lực, Đổng Tương Nghi cùng Lã Đồng đều trên Vệ Mặc Cù.

Sở Hưu tay nắm Nội Phược Ấn, thân hình nhanh chóng thối lui, kiếm thế nhanh chóng vô cùng của Lã Đồng vừa thất bại, cây quạt xếp mang theo cương khí huyết sắc vô cùng sắc bén của Đổng Tương Nghi đã đánh tới.

Có điều lần này Sở Hưu không lùi, Thiên Ma Vũ trong tay y chém ra một đường vòng cung mỹ lệ, Huyết Luyện Thần Cương kèm theo ma khí tinh thuần, trực tiếp phá nát cương khí của Đổng Tương Nghi.

Trường đao liên tiếp chém ra, quạt xếp trong tay Đổng Tương Nghi vung vẩy, cương khí huyết sắc hóa thành gió lốc xoay vòng trước người hắn, mặc dù bị đao thế của Sở Hưu ép cho không ngừng lui lại phía sau nhưng vẫn ngăn được thế công của Sở Hưu.

Nhưng lúc này sắc mặt Đổng Tương Nghi lại vô cùng khó coi. Phải biết hắn mới là Ngũ Khí Triều Nguyên, còn Sở Hưu chỉ là Tam Hoa Tụ Đỉnh, thấp hơn hắn một cảnh giới. Kết quả giờ người bị áp chế lại là hắn, hỏi hắn bực bối tới mức nào?

Đúng lúc này, sau lưng Sở Hưu lại lóe lên một luồng sát khí, thân hình Lã Đồng như mũi tên bắn tới sau lưng Sở Hưu, thân thể cùng kiếm trong tay như hòa làm một thể, vô cùng sắc bén, sát ý vô song!

Sở Hưu quay người niết ấn quyết, Trí Quyền Ấn, buông lưới thậm phương trời đất không chỗ trốn!

Chỉ trong chớp mắt, cương khí quanh người Sở Hưu đã phong tỏa xung quanh, kiếm thế vô cùng mau lẹ sắc bén của Lã Đồng chìm vào Trí Quyền Ấn của Sở Hưu, chiêu kiếm vốn vô cùng mau chóng lập tức chậm lại.

Sở Hưu quay người xuất đao, ma khí A Tỳ Địa Ngục ầm ầm bộc phát, trực tiếp đánh bay Lã Đồng.

Trình Bất Húy đứng sau cau mày, võ giả giương danh giang hồ tại Thần Binh Đại Hội, đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn đã coi thường Sở Hưu rồi.

Với cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh đối mặt với Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa còn lấy một địch hai, Sở Hưu này không hề rơi xuống hạ phong, ngược lại cực kỳ thành thạo điêu luyện, thực lực quả thật vô cùng kinh khủng.

Trình Bất Húy trầm giọng nói với Ngô Thiên Đông và Liễu Khanh Khanh: “Hai người các ngươi bảo vệ Thu công tử, ta ra tay đây!”

Dứt lời Trình Bất Húy trực tiếp tháo trọng kiếm sau lưng ra, thân kiếm rơi trên mặt đất khiến tất cả mọi người đều cảm thấy rung động. Đám võ giả tán tu âm thầm líu lưỡi, thanh trọng kiếm này rốt cuộc dùng gì chế ra, bộ dáng không quá khoa trương sao trọng lượng lại kinh khủng như vậy?

Trình Bất Húy hai tay cầm kiếm, trực tiếp chém về phía Sở Hưu.

Bình thường kiếm đều dùng để đâm, võ công thường cũng theo hướng sắc bén linh động.

Nhưng thanh trọng kiếm này trong tay Trình Bất Húy lại chẳng khác gì một thanh đại khảm đao, vô cùng nặng nề. Chỉ một chiêu Lực Phách Hoa Sơn vô cùng đơn giản, không có cương khí phóng thích bên ngoài, cương khí vô hình chất phác tự nhiên ngưng tụ trên thân kiếm của hắn, không hề tiêu tán, giống như thực chất.

Một kiếm này chém ra, không khí xung quanh cũng như bị đè nén lại, mang theo lực lượng nặng nề, phát ra một tiếng nổ kịch liệt.

Sở Hưu cũng cảm nhận được lực lượng từ chiêu kiếm của Trình Bất Húy, thân hình phát lực, tay nắm Nội Phược Ấn, nhanh chóng lui về phía sau. Chỉ trong chớp mắt y đã tới cửa quán trọ.

Chiêu kiếm của Trình Bất Húy đánh lên mặt đất, mọi người trong quán trọ chỉ cảm thấy bản thân như gặp phải một trận động đất. Chiêu kiếm kia trực tiếp chém thành một cái hố lớn lớn cỡ vài trượng, vết nứt chi chít chằng chịt kéo dài tới ngoài quán trọ, nửa trước quán trọ ầm ầm sụp đổ!

Lúc này giọng nói của Sở Hưu lại vang lên từ ngoài: “Giang Đông Ngũ Hiệp, các ngươi quyết tâm muốn bảo vệ tên Thu Đông Mậu này phải không? Không cần gấp, trò hay còn chưa bắt đầu đâu. Hy vọng ngày sau các ngươi sẽ không hối hận!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.