Chương trước
Chương sau
Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ, ngay bản thân Sở Hưu cũng không phát giác kẻ này xuất hiện từ lúc này.

Bóng người đột nhiên moi tim kia mặc một bộ y phục màu đen, khoảng hơn hai mươi tuổi tướng mạo thanh tú, dáng người hơi gầy nhưng ánh mắt lại có một màu đỏ rực quỷ dị, gương mặt luôn treo nụ cười đầy tà khí. Đặc biệt là lúc này tay hắn đang cầm một quả tim dính đầy máu tươi, bộ dáng còn giống tên điên hơn Sở Hưu lúc đại sát tứ phương tại Thủy Vân Quan ngày trước.

Đám người đột nhiên im bặt một hồi, sau đó có người hô lớn: “Là hắn! Liệp Tâm Nhân Ma - Đồng Khai Thái!”

Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xôn xao, xét theo danh tiếng, kẻ này còn nổi danh hơn Sở Hưu.

Sở Hưu ngày trước từ võ giả tán tu không xu dính túi bước lên hạng mười tám Long Hổ Bảng đã rất kinh khủng rồi, nhưng Đồng Khai Thái còn làm chuyện đáng kinh ngạc hơn, hắn trực tiếp từ tán tu ma đạo lên hạng mười ba Long Hổ Bảng.

Chuyện khiến Đồng Khai Thái nổi tiếng giang hồ chính là hắn từng giết đệ tử tinh anh của Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, đồng thời còn giết người moi tim, cuối cùng khiến cho Long Hổ Sơn nổi giận điều động đông đảo cao thủ truy sát, thế nhưng kết quả cuối cùng lại là bị Đồng Khai Thái chạy trốn.

Hai năm gần đây Đồng Khai Thái không hề xuất hiện, mọi người còn tưởng hắn trốn trong núi hoang Tây Sở không dám ra, ai ngờ hôm nay hắn lại nghênh ngang xuất hiện tại đây, còn gi ết chết một võ giả Kiếm Vương Thành ngay trước mặt mọi người.

Những võ giả Kiếm Vương Thành khác sau khi thấy Đồng Khai Thái giết một người phe mình lập tức lùi ngay lại, tay cầm kiếm càng run lẩy bẩy.

Vừa rồi nghe Sở Hưu nói tha cho bọn họ một lần, đám người này như được sinh ra lần nữa, thở phào một hơi.

Nào ngờ tiếng thở phào còn chưa dứt, lại một ma đầu khác xuất hiện! Xét theo hung danh, trên giang hồ Đồng Khai Thái còn cường thịnh hơn so với Sở Hưu.

“Ngươi có thù với người của Kiếm Vương Thành à?” Sở Hưu nhìn Đồng Khai Thái, đột nhiên hỏi.

Đồng Khai Thái nhếch miệng cười cười nói: “Không có thù gì, ta chỉ có thù với đám lỗ mũi trâu Thiên Sư Phủ mà thôi. Chẳng qua ta vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị quả tim kiếm khách mà thôi, vừa hay ngươi không giết bọn chúng, vậy ta giúp ngươi giết. Tận dụng rác rưởi thôi mà.”

Nói xong cánh tay Đồng Khai Thái đột nhiên bùng lên một luồng huyết mang, trái tim kia không ngờ lại nhanh chóng khô héo trên tay hắn, cuối cùng hóa thành bột phấn rơi xuống mặt đất. Gương mặt Đồng Khai Thái đỏ bừng, thậm chí hắn còn nhắm mắt lại như đang hưởng thụ.

“Chậc chậc, đúng là tim của kiếm khách có khác, không tệ không tệ. Đáng tiếc tên Tam Hoa Tụ Đỉnh kia bị ngươi phế mất rồi. Lấy tim người phải tươi mới ngon.”

Mọi người xung quanh thấy cảnh này toàn thân phát lạnh.

Trước kia trên giang hồ đều đồn đại Đồng Khai Thái thích ăn tim người, giờ xem ra lời đồn này là giả nhưng cũng coi như có nửa là thật.

Đồng Khai Thái mặc dù không thật sự ăn tim người nhưng rõ ràng hắn tu luyện bí pháp nào đó có thể hấp thu lực lượng khí huyết trong trái tim để tăng cường lực lượng bản thân.

Ma công vốn bị mọi người trong giang hồ bài xích, mà thứ bọn họ căm ghét nhất là những bí pháp tà ác tới cực điểm trong số Ma công như loại của Đồng Khai Thái.

Nhìn Đồng Khai Thái, Sở Hưu đột nhiên lạnh lùng nói: “Đám người này là ta thả, nếu ta không để ngươi giết bọn chúng thì sao?”

Sở Hưu đương nhiên không hảo tâm tới mức muốn giúp người của Kiếm Vương Thành, nhưng hắn không muốn cõng tội thay cho Đồng Khai Thái.



Y vừa phế bỏ Phí Mặc, Đồng Khai Thái lại ra tay giết sạch đám người Kiếm Vương Thành, theo tính cách đám Kiếm Vương Thành kia, khoản nợ này chắc chắn sẽ tính lên đầu y.

Bị Kiếm Vương Thành ghi hận cũng chẳng sao, dù sao Sở Hưu cũng đắc tội triệt để với Kiếm Vương Thành rồi, nhưng Sở Hưu không muốn không dưng gánh tội cho kẻ khác.

Những người này y có thể giết, nhưng người khác không thể giết!

Nụ cười trên khóe miệng Đồng Khai Thái dần dần biến mất, hắn híp mắt nói: “Ngươi không giết còn không cho ta giết? Ngươi đã biến đệ tử tinh nhuệ Kiếm Vương Thành thành tàn tật rồi, giờ không giết mấy tên này chẳng lẽ tưởng Kiếm Vương Thành sẽ không hận ngươi hay sao?”

Sở Hưu bước lên trước một bước, thản nhiên nói: “Kiếm Vương Thành có hận ta hay không là chuyện của ta, đám người này ta có thể giết nhưng ngươi lại không được.

Đồng Khai Thái, ngươi ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi muốn giết người thì tìm lúc khác, ta cũng chẳng quản. Nhưng đừng có gây chuyện trước mặt ta.”

Đồng Khai Thái này càng giống kẻ điên hơn Sở Hưu. Bình thường Sở Hưu luôn rất bình tĩnh, còn Đồng Khai Thái này cứ thi thoảng lại nổi điên.

Nếu hắn âm thầm động thủ, đừng nói hắn giết người của Kiếm Vương Thành, có giết ai Sở Hưu cũng mặc kệ.

Còn giờ hắn nhất quyết chọn giết người ngay sau khi Sở Hưu vừa động thủ, như vậy rõ ràng đang trêu chọc Sở Hưu, rõ ràng là ăn no dửng mỡ đi gây chuyện, không phải thằng điên thì là gì?

Lúc này nghe Sở Hưu nói vậy, Đồng Khai Thái lại nhếch miệng: “Vậy nếu ta nhất quyết muốn giết thì sao? Ngươi ngăn ta chắc?

Ta vừa tới Tế Châu Phủ mấy ngày, nghe nói ngươi cũng rất nổi danh, ai cũng nói ngươi là người có khả năng thắng lần Thần Binh Đại Hội này nhất.

Ta chẳng hứng thú gì với cái Thần Binh Đại Hội bỏ đi này, có điều gần đây ta gia nhập Tà Cực Tông, mấy lão già bọn họ muốn ta ra ngoài gây chút động tĩnh. Vừa hay, ngươi đã nổi tiếng như vậy, nếu ta móc tim ngươi ra, có phải danh tiếng ta sẽ lớn hơn ngươi không?”

Nghe xong lời này, mọi người lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Gã này quả thật là tới gây sự, hay nên nói gần đây Sở Hưu thành cây to, hay gặp gió lớn.

Nếu Sở Hưu vẫn không mấy nổi danh như lúc trước, đệ tử Kiếm Vương Thành như Phí Mặc đã chẳng nghe được lời đồn, đương nhiên cũng không tới gây sự với Sở Hưu.

Giờ Đồng Khai Thái này cũng vậy, xem bộ dáng đó của hắn rõ ràng là định gây chuyện. Còn vì sao? Cũng vì thanh danh.

Chỉ có điều đám người cùng nghi hoặc, rốt cuộc Đồng Khai Thái gia nhập Tà Cực Tông từ lúc nào?

Tà Cực Tông là một trong Thất Tông Bát Phái, là tông môn ma đạo cư ngụ tại vùng Bắc Nguyên ở Bắc Yên. Còn Đồng Khai Thái lại là người Tây Sở, cũng chưa từng nghe nói hắn xuất hiện tại Bắc Yên, sao lại cấu kết với Tà Cực Tông?

Sở Hưu híp mắt nhìn Đồng Khai Thái, hóa ra đối phương có nhiệm vụ giống y, cũng muốn mượn cơ hội này giương oai cho tông môn.

Chỉ có điều mức độ giấu tiếng giấu tài của Tà Cực Tông còn cao hơn cả Quan Trung Hình Đường. Thân là đại phái Ma đạo ngày trước, Tà Cực Tông cũng từng phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo, cho nên sau khi Côn Luân Ma Giáo trọng thương, Tà Cực Tông cũng kín tiếng vô cùng, đã lâu rồi không gây chuyện trên giang hồ.

Chỉ tiếc là Tà Cực Tông có vẻ chọn sai người rồi, Đồng Khai Thái này đầu óc rõ ràng không bình thường, Tà Cực Tông phái hắn tới rốt cuộc là tới giương oai hay tới đắc tội với người ta?



Sở Hưu bước ra một bước, thản nhiên nói: “Muốn moi tim ta? Nếu ngươi có thực lực có thể tới thử xem.”

“Ngươi nói đấy nhé.”

Đồng Khai Thái cười hai tiếng quái dị, trong mắt không chút sát khí nhưng thân hình lại lập tức hóa thành một vệt đen lao về phía Sở Hưu. Tốc độ của hắn nhanh chóng thậm chí gần với Nội Phược Ấn của Sở Hưu!

Nắm ngón tay giơ ra, cương khí màu đen như lưỡi đao quấn quanh cánh tay đường khẩu, không có cương khí phóng ra bên ngoài nhưng một trảo này đánh ra lại tạo thành tiếng nổ phá tan không khí!

Thân hình Sở Hưu vẫn bất động, Hồng Tụ Đao trong tay ầm ầm chém ra, chớp mắt đã tạo thành ánh đao đầy trời, mang theo uy năng của Huyết Luyện Thần Cương liên tiếp vẩy ra. Đao quang ngập trời vừa mỹ lệ vừa đầy sát cơ. Thế nhưng tất cả đao cương mang lực lượng huyết sát này đều bị Đồng Khai Thái lần lượt bóp nát.

Hơn nữa khoảnh khắc này cương khí màu đen trên tay Đồng Khai Thái lại bùng lên một vệt đỏ máu, mang theo khí tức tà ác trực tiếp đâm thẳng tới ngực Sở Hưu, phá tan tất cả cương khí hộ thể!

“Là Tu La Thủ!”

Trong đám người có kẻ thấp giọng hô.

Võ công này của Đồng Khai Thái khá nổi danh, không phải vì uy năng của nó mạnh mẽ đến đâu mà do Đồng Khai Thái từng dùng Tu La thủ bóp nát vài trái tim của cao thủ Thiên Sư Phủ!

Hơn nữa giờ bọn họ mới nhận ra, Sở Hưu đã là Tam Hoa Tụ Đỉnh, mà giờ Đồng Khai Thái bộc lộ thực lực không hề kém hơn Sở Hưu. Không ngờ hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh!

Lúc này giữa trận, đối mặt với Tu La Thủ cường hãn quỷ dị của Đồng Khai Thái, Sở Hưu tay niết Đại Kim Cương Luân Ấn, Phật quang chói lọi lập tức bùng lên!

Một loạt tiếng nổ cương khí vang lên, Tu La Thủ của Đồng Khai Thái không chống nổi uy năng mạnh mẽ của Đại Kim Cương Luân Ấn, huống hồ công pháp Phật môn vốn có tác dụng khắc chế võ công Ma đạo.

Ánh mắt Đồng Khai Thái lóe sáng, có điều không đợi hắn phản ứng lại, Sở Hưu trực tiếp nghiêng người lao tới, đổi khách thành chủ. Tay nắm Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ ấn gõ vang tạo thành một tiếng Phật âm uy nghiêm vang vọng như sấm dội, lập tức khiến thân hình Đồng Khai Thái chấn động, nụ cười trên mặt vụt tắt, bị Phật âm như sấm này chấn cho nhe răng trợn mắt.

Quyền ấn lại đánh xuống, uy năng cương mãnh bá đạo của Đại Kim Cương Luân Ấn bị Sở Hưu thi triển tới cực hạn, áp đảo hoàn toàn Đồng Khai Thái.

Mặc dù Đồng Khai Thái mới chỉ ra một chiêu nhưng Sở Hưu đã lập tức nhận ra đối phương am hiểu đường lối Ma đạo tiêu chuẩn, âm tà quỷ dị, mặc dù uy năng cường đại nhưng cuối cùng vẫn bị công pháp Phật môn khắc chế.

Hơn nữa đúng lúc này quyền ấn trong tay Sở Hưu lại đột nhiên biến đổi, Đại Kim Cương Luân Ấn giữa không trung đột nhiên đổi thành Thiên Tuyệt Địa Diệt Đại Tử Dương Thủ, chuyển biến một chính một tà cho thấy khả năng khống chế võ kỹ nội lực chân khí vô cùng thuần thục của Sở Hưu.

Đồng Khai Thái không kịp phòng ngự, bị một chưởng của Sở Hưu đánh lên tay phải, Tử Dương Ma Diễm nhập thể khiến hắn rên khẽ một tiếng.

Bước chân phát động, Đồng Khai Thái nhanh chóng lui lại phía sau, cánh tay hắn vung lên, một luồng cương khí màu đen nóng rực bị hắn phóng ra, phun lên mặt đất, thiêu thành một cái hố rộng.

Nhìn Sở Hưu, Đồng Khai Thái lạnh lùng cười nói: “Quả nhiên đã nổi danh cũng có năng lực, tạm thời ta không moi được tim của ngươi rồi. Có điều ngươi cứ yên tâm, một ngày nào đó nó sẽ là của ta. Ta có thể cảm giác thấy trong tim của ngươi có thứ gì đó rất hấp dẫn, rất cường đại, còn rất ngon miệng.”

Dứt lời, Đồng Khai Thái trực tiếp quay người bỏ đi, thân hình lóe lên rồi biến mất. Thế nhưng Sở Hưu nhìn theo bóng lưng Đồng Khai Thái, ánh mắt lộ ra sát khí lạnh lẽo thấu xương!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.