Lần này thực lực mà Sở Hưu khiến mọi người đều bất ngờ, cũng làm cho Ngụy Cửu Đoan hết sức đắc ý.
Mấy năm gần đây thực lực của hắn không tốt, cũng sắp đến lúc về hưu, trong Quan Trung Hình Đường không mấy ai chú ý tới hắn, thậm chí đến mức bị lão quỷ Ân Bá Thông chế nhạo.
Giờ Sở Hưu ra trận gây dựng danh tiếng, cũng là cấp trên xuất sắc. Mặc dù thực lực Sở Hưu chẳng liên quan gì tới hắn.
Ân Bá Thông nhìn bộ dáng đắc ý của Ngụy Cửu Đoan không khỏi hừ lạnh một tiếng nói: “Đắc ý cái gì? Có đắc ý nữa cũng chẳng được mấy năm, sau này gặp ta vẫn phải ngoan ngoãn gọi đại nhân thôi!”
Nói xong Ân Bá Thông quay sang nhìn Lệ Thiên Hào hỏi: “Lát nữa có nắm chắc thắng được tên Sở Hưu này không?”
Lệ Thiên Hào cười lạnh nói: “Tên Sở Hưu kia xuất thủ cương mãnh bá đạo, lực lượng cùng phòng ngự đều là cực hạn trong Ngoại Cương cảnh.
Thế nhưng khi thật sự giao chiến, chỉ có lực lượng cùng phòng ngự thì ích lợi gì? Chỉ dùng sức trâu không thể thắng được ta!”
Ân Bá Thông gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Ngươi nắm chắc thì tốt, dạy cho tên Sở Hưu kia một bài học, cũng cho lão già Ngụy Cửu Đoan kia bẽ mặt đi!’
Lệ Thiên Hào gật nhẹ đầu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Sư phụ hắn cùng Ngụy Cửu Đoan có mâu thuẫn ra sao, thật ra hắn cũng không rõ, có điều dường như hai bên kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-tai-giao-chu/3579850/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.