Chương trước
Chương sau
Trong số những võ giả trò chuyện trong quán rượu, đại đa số là những người tầng chót, thậm chí ngay Ngưng Huyết cảnh cũng không có mấy, đại đa số chỉ là Thối Thể cảnh.

Nghe người áp tiêu kia nhắc tới ba thảm án diệt môn trong khu vực, trong đó có người không khỏi trêu đùa: “Vương lão tam, tiểu tử nhà ngươi cẩn thận đấy. Tốt nhất mời chúng ta vài bữa rượu, bằng không chúng ta sẽ tới chỗ bộ đầu giang hồ báo cáo ngươi, nói ngươi phỉ báng tuần sát sứ Sở đại nhân.”

Vương lão tam nghe vậy trợn mắt nói: “Cứt chó! Các ngươi đừng vu oan hãm hại ta? Ông đây phỉ báng Sở đại nhân hồi nào?”

Người kia nói: “Vừa rồi ngươi nói kẻ gây ba thảm án diệt môn là tên khốn kiếp, đừng quên khi Sở đại nhân vừa tiếp quản Kiến Châu Phủ đã diệt Thần Vũ Tông cùng Hắc Nham Đường, cả Cao gia ở Vấn Thành cũng bị Sở đại nhân gián tiếp tiêu diệt, chẳng phải người diệt ba tông môn?”

Vương lão tam hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng linh tinh nữa, các ngươi thừa biết ta đang nói tới ba thảm án diệt môn nào.

Chuyện liên quan tới Sở đại nhân các ngươi cũng đừng nói bậy, bằng không đừng trách ông đây trở mặt.”

Mặc dù Sở Hưu mới tới Kiến Châu Phủ chưa đến một năm nhưng uy thế lại vượt qua các tuần sát sứ đời trước.

Những võ giả giang hồ tầng chót đều như vậy, không hảo cảm gì với đại tông môn đại thế gia, cũng chẳng có hảo cảm với Quan Trung Hình Đường.

Đương nhiên với bọn họ chỉ cần ai mạnh hơn họ đều không có hảo cảm. Nhưng mơ ước của phần lớn bọn họ lại chính là được gia nhập những tông môn đại phái hoặc được Quan Trung Hình Đường lựa chọn trở thành bộ khoái.

Trước kia tuần sát sứ không có uy tín gì trên đất Kiến Châu Phủ, cho nên đám võ giả tầng chót này có thể thoải mái lôi ra bông đùa, dù sao không nói trước mặt đối phương là được.

Còn giờ với uy thế của Sở Hưu tại Kiến Châu Phủ, cho dù biết bọn họ đang nói đùa, Vương lão tam cũng không khỏi căng thẳng.

Những võ giả khác cũng phát giác mình đùa quá trớn, không tiếp tục nữa.

Có người tiếp lời: “Các ngươi không nói nữa à. Ta còn nghe nói đám người diệt môn này thật ra không phải người.”

“Không phải người thì là gì? Chẳng lẽ là quỷ à?” Vương lão tam thuận miệng nói.

Người kia cười lạnh nói: “Đúng là ngươi đừng nói nữa thì hơn, đúng thật có khả năng là quỷ!

Tại Vấn Thành ta có bằng hữu, đối phương từng chứng kiến thảm trạng tại Lưu gia.

Bị lột da sống, bị xuyên thủng đầu, bị rạch ngực mổ bụng moi ngũ tạng, chuyện này người nào mà làm dược? Rõ ràng là ác quỷ rồi!”

Vương lão tam uống một ngụm rượu, khinh thường nói: “Cho dù có quỷ thì đã sao? Chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường còn tới Thân Vũ Giáo hoặc Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ mời đạo sĩ tới vẽ bùa à?

Hơn nữa đám người này chắc chắn là đồ Ma đạo. Chỗ đường khẩu tuần sát sứ đã treo thưởng, ai báo cáo được tung tích sẽ được thưởng mười lượng tử kim, nếu bắt được một kẻ trong số đối phương cho dù chỉ dưới Tiên Thiên cũng được trọng thưởng hơn ngàn lượng tử kim.

Nếu bên đường khẩu tuần sát sứ đã dám trả giá lớn như vậy treo thưởng vậy chắc chắn đối phương có dấu vết lần theo. Thời gian tới các huynh đệ chú ý một chút, quan sát những kẻ ngoại lai. Phát hiện tung tích là có mười lượng tử kim cơ đấy, chậc chậc, đây là tử kim đấy. Đời này ông đây còn chưa thấy tử kim bao giờ đâu.”

Vừa nói Vương lão tam vừa liếc mắt nhìn xung quanh.

Trước kia trong Lâm Giang Thành chỉ có khách thương qua lại, dù sao nơi này cũng liên thông hai châu phủ cho nên rất nhiều người ngoại lai, quả thật khó tìm kiếm.



Có điều giờ Lâm Giang Thành ít người hơn nhiều, một số gương mặt xa lạ trở nên nổi bật trong mắt người bản địa như Vương lão tam.

Đúng lúc này Vương lão tam chợt phát hiện trong tiệm thuốc trên đường đối diện có một quái nhân người mặc đồ đen che kín từ đầu đến chân đi ra, hắn không khỏi nhìn đối phương thêm một hồi.

Đất Quan Trung rồng rắn lẫn lộn, có người của ba nước, còn cả người hải ngoại Tây Vực, đủ các loại trang phục kỳ dị.

Nhưng vừa rồi bọn Vương lão tam còn đang thảo luận chuyện hung nhân Ma đạo diệt môn ba nhà kia, phải chú ý tới người lạ. Giờ đương nhiên hắn cũng vô thức chú ý tới đối phương.

Mà lúc này quái nhân áo đen cũng đã nhận ra ánh mắt của Vương lão tam, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt không ngờ lại lộ ra một màu đỏ máu dữ tợn.

Ánh mắt hai người giao nhau, Vương lão tam nghĩ ra điều gì, trong mắt không khỏi lộ ra ý sợ.

Quái nhân áo đen kia thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt Vương lão tam, màu đỏ tươi trong mắt nhiều thêm luồng sát khí nồng đậm.

“Chạy!”

Vương lão tam hét lớn một tiếng quay người định đào tẩu.

Lúc này hắn cũng thầm trách sao mình lại cứ nhìn vào đối phương như vậy, kết quả giờ rước lấy họa sát thân.

Những võ giả còn lại trong quán rượu còn chưa kịp phản ứng lại, quái nhân áo đen lại đã xuất thủ.

Cương khí quanh người hắn lượn lờ như hắc vụ, gần như chỉ trong chớp mắt thân hình hắn đã như di chuyển tức thời xuất hiện trước quán rượu. Làn sương đen dưới chân hắn đã ngưng tụ thành hình quỷ trảo chộp về phía Vương lão tam!

Khí tức âm lãnh từ sau đánh tới khiến Vương lão tam cảm giác thân thể cứng ngắc, chỉ có thể ngây ra tại chỗ, bất động chờ chết.

Đối với võ giả tầng chót như hắn, thậm chỉ chỉ có thể nói là khách giang hồ, trong mắt những cao thủ cảnh giới chẳng khác gì con sâu cái kiến.

Có điều ngay lúc này một luồng đao đỏ thẫm mang diễm lệ rực rỡ lại ầm ầm vang lên, trực tiếp chặt đứt quỷ trảo kia.

Sở Hưu thân mặc áo đen, cầm Hồng Tụ Đao đỏ thẫm đứng bên cạnh quái nhân áo đen. Khí thế đó cường đại như ngưng tụ thành thực chất, ép tới mức người ta không thở nổi.

Trong mắt những võ giả giang hồ tầng chót lúc này chỉ còn thấy có hai thứ, bản thân Sở Hưu cùng… đao của Sở Hưu!

“Sở... Sở đại nhân!”

Đám võ giả tầng chót vội run run rẩy rẩy hành lễ bái kiến, vừa rồi bọn họ còn lôi Sở đại nhân này ra nói đùa, giờ nghĩ lại còn thấy sợ.

Có điều lúc này Sở Hưu lại chẳng tâm tư đâu để ý tới đám võ giả tầng chót này, y chỉ dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào quái nhân áo đen nói: “Đám chuột bọ các ngươi nấp giỏi lắm. Giờ sao lại chỉ có ngươi, những người khác đâu?”

Quái nhân áo đen kia dùng con mắt đỏ rực nhìn Sở Hưu một hồi, khàn khàn đáp lời: “Tuần sát sứ Kiến Châu Phủ Sở Hưu? Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất đừng nhúng tay vào việc của chúng ta, một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ tự rời khỏi Quan Trung.



Nếu ngươi cứ thích lo chuyện bao đồng, hậu quả sau này ngươi chẳng gánh nổi đâu!”

Khóe miệng Sở Hưu nở thành một nụ cười lạnh: “Dư nghiệt Quỷ Vương Tông luôn bị đám tông môn Chính đạo truy sát như chó nhà có tang mà cũng dám mở miệng uy hiếp ta? Tưởng Quan Trung Hình Đường chỉ là đất bùn chắc? Nghĩ hay lắm!”

Dứt lười Sở Hưu trực tiếp xuất đao chém tới Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát, đao mang chói sáng diễm lệ lướt tận trời cao, Khí huyết sát nồng đậm ầm ầm bộc phát!

Võ giả Quỷ Vương Tông ban đầu kinh ngạc vì Sở Hưu gọi được gốc gác mình, sau đó chứng kiến cương khí mang theo khí tức huyết sát nồng nặc khi Sở Hưu xuất thủ, không khỏi hoảng sợ thốt lên: “Huyết Luyện Thần Cương!”

Huyết Hà Phái chính là đại phái Ma đạo này trước, Huyết Luyện Thần Cương cũng rất nổi danh. Người khác không biết nhưng tông môn Ma đạo chắc chắn đã nghe qua.

Có điều sau đó võ giả Quỷ Vương Tông cười lạnh một tiếng, Huyết Luyện Thần Cương thì đã sao? Cương khí có mạnh hơn cũng chỉ có tu vi Ngoại Cương cảnh, còn bản thân hắn đã đạt tới cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh!

Đám người Quỷ Vương Tông ở tại Kiến Châu Phủ lâu như vậy còn ra tay hai lần, đương nhiên cũng nghe được vài lời đồn tại đây.

Trước mắt trong Kiến Châu Phủ người nổi danh nhất không phải Sở Hưu thì là ai? Cho nên võ giả Quỷ Vương Tông mới có thể gọi ra thân phận Sở Hưu.

Tên Sở Hưu này có mạnh hơn cũng chỉ là Ngoại Cương cảnh mà thôi, trên Kiến Châu Phủ này căn bản không ai làm gì được bọn hắn.

Bọn hắn chỉ ra tay với những thế lực giang hồ trên đất Quan Trung, tận lực không trêu tới Quan Trung Hình Đường, nhưng giờ người của Quan Trung Hình Đường đã đánh tới cửa, vậy cũng đừng trách bọn họ độc ác!

Cương khí đen nhanh ngưng tụ thành quỷ trảo trực tiếp giữ đao của Sở Hưu trong đó, Huyết Luyện Thần Cương ầm ầm bộc phát khó khăn lắm mới phá nát được quỷ trảo. Nhưng ngay lúc này một luồng lực lượng âm tà mang theo tính ăn mòn mãnh liệt lại trực tiếp truyền vào Hồng Tụ Đao, khiến thân đao đỏ thẫm của y nhiễm phải một màu đen kịt!

Võ giả Quỷ Vương Tông kia cười lên quái dị, Thân hình như quỷ mị phiêu miểu vô hình, trực tiếp xuất hiện trước mắt Sở Hưu, thân hình lợn lờ sương đen, một chưởng đánh xuống mang theo quỷ khí lãnh lẽo đập thẳng về phía Sở Hưu!

Cánh tay giấu trong ống tay áo như cương thi, mang một màu trắng xám thiếu tự nhiên.

Hơn nữa móng tay sắc nhọn đỏ rực như máu, kèm theo một luồng ý lạnh tĩnh mịch

Sở Hưu thu đao kết ấn, chỉ chớp mắt cương khí màu vàng kim đã ầm ầm bộc phát, Binh Tự Quyết, Đại Kim Cương Luân Ấn!

Lúc này Sở Hưu như hóa thân thành Kim Cương Phật môn trấn ma tru tà, một quyền ấn đánh xuống, Phật Quang Phổ Chiếu, Phổ Độ Thiên Hạ!

“Ấn pháp Phật môn!

Võ giả Quỷ Vương Tông như gặp phải quỷ, kêu lên kinh hãi, muốn thu tay lại nhưng đã chẳng kịp.

Trước đó hắn thấy Sở Hưu thi triển Huyết Luyện Thần Cương, vô thức cho rằng Sở Hưu tu luyện công pháp Ma đạo, ai ngờ quay đi quay lại y đã thi triển một ấn pháp Phật môn như vậy.

Võ giả Quỷ Vương Tông này mặc dù chỉ có lực lượng cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh nhưng lực lượng Sở Hưu cũng không thua kém đối phương bao nhiêu cộng thêm công pháp Phật môn có tác dụng khắc chế. Song chưởng giao nhau, võ giả Quỷ Vương Tông trực tiếp kêu thảm một tiếng, cương khí bùng nổ, móng tay trên tay hắn vỡ tan, khí đen tiêu tán, thân thể cũng bị đánh văng ra ngoài.

Ánh mắt Sở Hưu lộ ra ý lạnh, trên Hồng Tụ Đao sương đen bùng lên, lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao bộc phát trực tiếp thu trục cương khí màu đen của võ giả Quỷ Vương Tông.

Một đao chém xuống, từ Phật nhập Ma, chuyển đổi vô cùng tự nhiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.