Trời đã chuyển màu. Ánh dương dần tắt ở nơi chân trời. Đoan Hạc nhìn sắc trời ngày càng tối liền đích thân lên gõ cửa.
"Bệ hạ, đã ...."
"Cút!"
Đoan Hạc: Ơ_Ơ
Là một người lớn lên trong chốn thâm cung tất nhiên lão biết nên làm gì để không phật lòng chủ tử. Có điều lão đã làm gì đâu? Chẳng nhẽ lão lỡ dùng khẩu âm địa phương gọi bệ hạ sao? Đâu có đâu. Những chẳng cần đợi lão nghĩ thêm âm thanh xấu hổ khiến người đỏ mặt đã vọng tới chỗ lão qua cánh cửa.
Đoan Hạc như được khai sáng âm thầm cho mình một bạt tai. Làm hỏng nhã hứng của bệ hạ như vậy ngài chửi cút cũng đúng.
Trong phòng, loạn đến không nhìn rõ hình dạng. Mành trướng đều bị tháo rỡ rủ xuống sàn ẩn hiện che đi cảnh xuân càng tăng thêm sự ái muội trong không gian. Hương thơm ngọt ngào khiến người ngất ngây mà say đắm.
Cửa sổ lúc chiều đã được đóng lại. Mặc Quân nửa nằm nửa dựa trên ghế quý phi để Tạ Linh Giao ngồi bên trên tự mình động.
Tạ Linh Giao cảm thấy bản thân sắp không xong rồi từ chiều đến giờ không biết đã bao lâu Mặc Quân tên cầm
thú kia vẫn không thỏả mãn. Đem y lăn từ chỗ nọ đến chỗ kia. Y đã ra không biết bao nhiêu còn hắn thì mới được ba lần. Tên cầm thú, già mà không nên nết, đồ háo sắc.
Mặc Quân nhìn y không còn chút sức lực ngồi trên bụng dưới hai tay chống lên ngực mình. Gương mặt xinh đẹp ngập nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-nghi-huu-som-cua-ngai-bo-truong/3736056/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.