Đến trưa hiếm khi Mặc Quân không làm cơm mà bao trọn phòng tốt thất ở Túy Phương Lâu ăn trưa. Ba người
Đàn Thương cũng đi cùng. Đi ăn cơm tó.
Mặc Quân chính là không biết ngại, chỉ cần hắn không ngại người khác sẽ ngại thay hắn cụ thể là Tạ Linh Giao.
Tuy biết người này trước nay đều săn sóc lo lắng cho cho mình nhưng chí ít khi có người khác thì kiềm chế chút chứ. Y cũng đâu phải trẻ con.
Nhưng Tạ Linh Giao không biết trong mắt Mặc Quân y không khác gì đứa nhỏ trong nhà dù là Mặc Thừa Tu hay
Đàn Thương, Lan Lăng thì vẫn chỉ là đứa trẻ thôi.
Ăn trưa xong năm người liền tách ra, ai đi đường nấy. Mặc Quân dẫn Tạ Linh Giao đi dạo phố. Hiếm khi có ngày nghỉ chơi thoả thích rồi về.
Chỉ tội Đoan Hạc thân đã già người đã có tuổi nhưng lại phải chạy theo hai đứa trẻ ham chơi. Thật là muốn hỏng cái xương già của lão. Hết chịu nối Đoan Hạc đành để hai ảnh vệ kia đi theo còn mình ngồi lại quán nước nghỉ ngơi. Còn đi nữa là lão đi luôn thật đó.
Tạ Linh Giao từ khi vào cung gần như chưa từng ra ngoài hơn hai năm qua mọi thứ bên ngoài cũng thay đổi rất nhiều. Y nhảy hết chỗ này đến chỗ nọ từ hồ lô đến kẹo đường rồi sang điểm tâm, hạt dẻ nướng, gà quay. Ăn không hết sẽ đưa Mặc Quân, Mặc Quân không cầm sẽ ném cho hai thị vệ đi sau, rồi chạy theo y.
Diễm nhìn Lục, Lục nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-nghi-huu-som-cua-ngai-bo-truong/3736052/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.