Chương trước
Chương sau
Mặc Quân ngồi chống cằm nhìn bé thỏ nhỏ nhà mình ăn đến vui vẻ. Đem Hữu tướng bên cạnh thành không khí luôn. Tạ Đình Chu không nhìn nổi khẽ ho nhẹ một tiếng.

"Bệ hạ, việc ngài nói với lão thần hiện hiệu có thể nói rõ hơn không? "

Mặc Quân bây giờ mới nhớ tới ông. Hắn à một tiếng rồi lại nhìn đến thỏ con tự nhiên cười nhẹ một cái rất mờ ám.

"Linh Giao biết chuyện ở Tuyên Châu chứ? "

Một câu nói thôi nhưng có bao điểm khó hiểu. Làm hai cha con Tạ gia cảnh giác nhìn về phía hắn. Đang yên đang lành sao lại gọi tên y thân mật như vậy? Chẳng phải trước đó vẫn gọi là "hoàng quân" sao? Sao đột nhiên lại nhắc tới y? Người ta đang ăn mà? Không phải đang bàn chuyện với phụ thân sao? Hỏi y làm gì? Tên này là muốn làn gì? Trêu ghẹo y tiếp à?

Tạ Linh Giao buông chén chè chậm rì rì lên tiếng.

"Bệ hạ, hậu cung không tham dự triều chính."

Mặc Quân vẫn vui vẻ cười tươi còn hơn cả nắng ngọ ban trưa.

"Trẫm cũng chỉ hỏi ngươi là có biết không thôi mà? "

Tạ Linh Giao liếc qua phụ thân mình thấy ông ngồi đó không có phản ứng hay ý kiến gì mới trả lời lại.

"Có biết"

"Vậy Linh Giao nghĩ như nào? "

"Bệ hạ, hậu cung không..... "

Lần này Mặc Quân hết ý cười trên mặt giọng hơi nghiêm lại.

"Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi trả lời là được"

Tạ Linh Giao bối rối. Chẳng phải trước đó vẫn còn bình thường sao? Mới quay qua quay lại liền không vui?

"Ta nghĩ Tuyên Châu là vùng đất nhỏ hẹp nơi đó lại nhiều núi cao sông lại dày mưa lớn rất dễ nước lên còn đem cả đất đá xuống. Có thể... có thể đào hào phân tán lượng nước ở sông...... hạn chế lại dòng chảy. Có lẽ... sẽ bớt đi phần nào ngập lụt"

Tạ Linh Giao dè dặt lên tiếng. Âm thanh nói càng ngày càng nhỏ nhưng ý cười trên mặt Mặc Quân lại ngày càng đậm thêm. Mà Tạ Đình Chu bên cạnh lại nhìn nhi tử nhỏ của mình mà kinh hãi. Cách nhi tử nói vậy mà lại giống hệt biện pháp Mặc Quân nói với ông.



"Vậy Linh Giao nghĩ nên đào ở chỗ nào? Thượng nguồn hay hạ nguồn hay giữa dòng? "

Tạ Đình Chu nghe vậy liền yên lặng chăm chú chờ đợi nhi tử nói tiếp. Thú thật đây là vấn đề ông muốn hỏi kĩ Mặc Quân chỉ là không ngờ hắn lại ném nồi cho y.

".... Ở thượng nguồn và hạ nguồn"

Tạ Đình Chu khó hiểu? Mặc Quân thì lại có vẻ rất hài lòng với câu trả lời này. Hắn tiếp tục đặt câu hỏi.

"Tại sao lại đào ở đấy? "

" Ở thượng nguồn có thể giúp phân tán lượng nước và sức chảy của dòng chảy ngay từ đầu hạn chế được việc nước lũ đem theo sạt lở. còn ở hạ nguồn chia nhỏ dòng nước ra phân tán chúng thì sẽ khiến nước rút nhanh hơn tránh gây ngập lụt"

"Ra là vậy! "

Tạ Đình Chu như được khai thông. Nhìn đến nhi tử đều là không ngờ được cùng tán thưởng. Mà Tạ Linh Giao lại lặng lẽ nhìn tên bên cạnh xem mình nói có vừa ý hắn hay không. Lại cười rồi? Vậy là hài lòng đúng không?

Mặc Quân quả thực rất hài lòng. Không nghĩ tới thỏ nhỏ nhà hắn lại nhạy bén thông minh như vậy.

"Không tồi, đây chính là biện pháp ta đề ra với hữu tướng cũng là thắc mắc của ông ấy"

Tạ Linh Giao ngạc nhiên. Y và người này vậy mà lại có cùng một suy nghĩ sao? Không ngờ đó.

"Nhưng nếu mưa quá lớn lượng nước quá nhiều đào thêm bao nhiêu hào cũng không đủ thì sao? "

Một đề bài khó được đưa ra làm cả hai cha con hết nhìn hắn lại nhìn nhau. Đúng là vậy thật. Xem ra cách này cũng không chu toàn cho lắm.

Mặc Quân nhìn Tạ Linh Giao cau mày suy nghĩ. Người gì đâu cau mày cũng đẹp.

"Nếu xây một hồ lớn ở gần thượng lưu thì sao?"

Tạ Đình Chu khó hiểu nhìn hắn. Dạo này bệ hạ hay nghĩ ra nhiều ý tưởng kì lạ vậy? Tạ Linh Giao cũng nhìn hắn, nhưng giây sau liền giống như bừng tỉnh.

"Bệ hạ muốn giữ lại nước ở thượng nguồn? "

Mặc Quân ngạc nhiên vì y vậy mà hiểu ý mình nhanh như thế. Hắn thoải mái xoa đầu y tán thưởng.

"Linh Giao giỏi thật đấy, nhanh như vậy đã hiểu ý trẫm rồi"



Thế rồi Mặc Quân liên đứng lên nhặt đại một nhánh cây nhỏ bắt đầu vẽ vẽ mấy đường trên đất. Tạ Đình Chu chăm chú quan sát hành động của hắn còn Tạ Linh Giao tò mò nhưng lại không nhìn rõ liền đứng dậy theo hắn. Đứng bên cạnh coi hắn vẽ.

"Đây là cái gì? "

Mặc Quân vừa vẽ vừa giải thích.

"Hồ chừa nước. Xây một cái hồ lớn trữ nước ở khu gần thượng lưu, xây chắc chắn một chút. Mưa xuống nước sẽ được trữ lại tại đây. Phần nhỏ khác sẽ theo đường sông xuống hạ lưu như thường. Hồ chứa này mùa mưa trữ nước mùa khô có thể mở cửa cho nước xuống hạ lưu. Một công đôi việc. Hữu tướng thấy thế nào? "

Tạ Đình Chu kích động không thôi đứng bật khỏi ghế tiến lại gần mà cẩn thận xem xét.

"Kế hay kế hay bệ hạ anh minh"

Mặc Quân đứng dậy để Tạ Đình Chu tự mình nhìn rõ.

"Kế hoạch là vậy còn phần thiết kế hồ chứa giao cho hữu tướng được chứ? "

"Bệ hạ yên tâm lão thần lập tức trở về làm ngay"

Mặc Quân gật gù. Coi như giải quyết xong một vấn đề lớn rồi. Đợi mùa lũ năm nay qua đi liền bắt đầu xây dựng đến năm sau chắc sẽ kịp. Mà ở bên cạnh hắn Tạ Linh Giao đang nhìn hắn với ánh mắt thán phục không thôi. Y không ngờ người này khi nghiêm túc lại giỏi giang như vậy.

Mặc Quân bắt gặp ánh mắt không chút che giấu của y thì không khỏi bật cười. Thỏ con có vẻ không dè chừng hắn nữa rồi, đáng yêu ghê. Mặc Quân vươn tay xoa đầu y, lần này Tạ Linh Giao không phán ứng gì chỉ để yên cho hắn xoa.

"Muốn ăn chút đồ ngọt không? "

Hai mắt Tạ Linh Giao sáng rỡ nhìn hắn.

"Có sao? "

"Có, ta làm cho ngươi, ăn không? "

"Có! "

Mặc Quân hài lòng dặn dò Đoan Hạc mấy câu rồi kéo người vào bếp. Tạ Linh Giao cũng rất ngoan ngoãn đi theo hoàn toàn không ý thức được việc gì.

Bước đầu dụ dỗ thành công. Hắn không tin hôm nay y có thể rời khỏi nơi này trừ khi hắn cho phép.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.