Edit: Vân Uyên
Thấy Ký Mi cười nhạt, hắn đang phiền lòng mà nàng lại cười cứ như mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay nàng, hắn hỏi:
"Nàng cười cái gì, nhìn nàng không giống người gặp phải chuyện phiền lòng."
Hắn cẩn thận nhớ lại, hình như thê tử chưa từng tức giận bao giờ.
"Có chứ, làm sao chàng thấy được."
Nàng nói:
"Lúc mọi người nói với thiếp chàng có con riêng bên ngoài, chàng không biết được thiếp đã khóc nhiều đến mức nào đâu. Chẳng qua lúc đó và bây giờ không giống nhau, thiếp biết chàng không muốn cưới Hoa Châu, trong lòng biết rõ kết quả tất nhiên sẽ không tức giận."
Ký Mi ôm lấy hắn:
"Chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn này!"
Nghiễn Trạch đột nhiên ngượng ngùng:
"Đều do ta gây ra phiền phức."
Ký Mi tán đồng, không che dấu, gật đầu nói:
"Đúng, bên cạnh chàng lúc nào cũng có đủ thứ nữ nhân quấn lấy, đuổi cũng không đi, Hoa Châu đi rồi, lần sau không biết còn lòi ra thêm ai nữa đây."
Nói rồi, cười tủm tỉm nhìn hắn, ngữ khí cũng thật thật giả giả, có chỉ trích cũng có hài hước.
Hắn nghĩ là nàng đang đùa, sờ sờ chóp mũi, cười nói:
"Trước kia là trước đây, sau này sẽ không như vậy nữa, ngươi cũng thấy rồi, lần này Hoa Châu tới, ta chưa từng động tâm với nàng ta."
Hắn chỉ hận không thể thề độc để thể hiện tấm lòng "trung trinh" của mình.
Ký Mi vẽ đường xoắn ốc trên ngực hắn:
"Ai, chàng đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629663/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.