Chương trước
Chương sau
Ký Mi nghe tiếng mẫu thân mắng bên ngoài, trong lòng vô cùng buồn bực.

Trước kia nàng vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó hắn sẽ có con với những nữ nhân hắn nuôi bên ngoài, hiện tại của nợ đã thật sự tìm tới cửa, trong lòng nàng như có một cục đá rơi xuống. Trượng phu quả thật là một tên ăn chơi trác táng, phá gia chi tử, sau này nàng sẽ không có bất kỳ mong đợi gì đối với hắn.

Nghe tiếng mẫu thân mắng chửi ác liệt như vậy, chắc hẳn cữu cữu đã nói ra hết những chuyện xấu xa của Nghiễn Trạch. Dựa theo tính tình của mẫu thân, phòng chừng biểu ca sẽ không được yên thân.

"Ai ——" nàng mặt ủ mày ê buông tiếng thở dài.

Lúc này liền thấy mẫu thân hấp tấp đi đến, chống nạnh nói:

"Ta sẽ về Tiêu gia cùng với cữu cữu ngươi, chờ cha ngươi trở về, ngươi thay ta thông báo với hắn một tiếng!"

Ký Mi vừa nghe thấy, vội bò ra mép giường, ôm lấy eo mẫu thân cầu xin:

"Ngài về đấy làm gì?"

"Ngươi có biết không, biểu ca ngươi dám sinh con trai riêng với nữ nhân bên ngoài, hắn coi chúng ta là người chết sao, dám gạt ngươi đến mức độ này!" 

Tố Thu đẩy tay nữ nhi ra nói:

"Tranh thủ lúc thằng nhãi ranh kia còn ở Tiêu gia, nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, ta phải tìm đại cữu cữu ngươi nói lí lẽ! Thật không ra gì, mười năm trước khi dễ ngươi, bây giờ đã cưới vào cửa cũng không ngừng khi dễ ngươi!"

Ký Mi ôm lấy eo mẫu thân không buông:

"Nương, xin ngài bớt giận. Ta nghĩ một mình đại cữu cữu đã khiến biểu ca sứt đầu mẻ trán rồi, thêm ngài nữa thì sự tình sẽ càng rối hơn, đến lúc đấy càng khó giải quyết."

"Khó giải quyết thì sao?" Tố Thu quát lên:

"Không có hắn ngươi sống không được hay sao? Ngươi thấy hắn khi dễ ngươi còn chưa đủ sao? Hắn dám để nữ nhân khác sinh con trai trước ngươi, sau này ngươi là mẹ cả lại để thứ trưởng tử ngồi lên đầu lên cổ!? Chuyện đã tới mức này ngươi còn suy nghĩ thay hắn!?"

Ký Mi cũng buồn bực:

"Ta còn có thể làm sao bây giờ? Ta chỉ có một trượng phu, ngài đến đấy, lại cùng đại cữu cữu và lão gia tử tức giận lên đả thương hắn, người chịu khổ còn không phải là ta sao? Nếu như hắn bị đánh gãy chân, cả ngày cứ khập khiễng trước mặt ta, so với việc hắn sinh con riêng còn khiến ta đau lòng hơn, ngài nói có phải hay không, bây giờ ngài đến tìm hắn tính sổ, đối với tiểu cữu cữu cũng không tốt, lúc đấy tất cả mọi người đều biết là tiểu cữu cữu nói với ngài."

Nhắc tới cửu đệ, Tố Thu bình tĩnh hơn nhiều, hầm hừ nhìn nữ nhi.

Lúc này liền nghe tiếng Tiêu Phú Thanh nói vọng vào:

"Tuyết sắp rơi, ta phải đi rồi, nếu không sẽ không thể trở về Túc thành."

Tố thu liền buông Ký Mi ra, xoay người đi tìm cửu đệ, vừa đi vừa nói:

"Ngươi đừng đi, ở lại đây chờ tuyết ngừng rơi đã."

Tiêu Phú Thanh nói:

"Như thế không được, trong nhà còn có rất nhiều việc cần ta xử lí. Hôm nay, ta không nên nói nhiều chuyện không hay như vậy, nên trở về càng sớm càng tốt."

"Tiểu cửu, ngươi đừng nói như vậy. Trong nhà, chỉ có mình ngươi thật tình giúp đỡ Ký Mi, nha đầu này sợ chúng ta lo lắng, về đây hỏi cái gì cũng không nói. Hôm nay may mắn có ngươi nói cho ta biết, nếu không nàng với cha nàng đều chẳng hay biết gì, cứ một mực tin tưởng tên tiểu súc sinh Nghiễn Trạch kia, không biết bị hắn trêu đùa đến lúc nào."

Ký Mi nghe tiếng mở cửa ở phòng ngoài, biết là cữu cữu đi rồi, trong lòng dâng lên từng trận chua xót. Đều do nàng cùng biểu ca không biết cố gắng, mới để trưởng bối lo lắng cho hai bọn họ. Nàng không còn tâm trạng để viết chữ, treo bút lông lên, ngồi chờ mẫu thân tiễn cữu cữu quay lại."

Qua hồi lâu, Tố Thu cũng về phòng, câu đầu tiên đã mắng Tiêu Nghiễn Trạch cộng thêm quở trách Ký Mi:

"Ngay sau hôm thành hôn, Nghiễn Trạch đã bỏ ngươi đi rồi, chuyện này có thật hay không? Còn hứa với nha hoàn thông phòng sẽ răn dạy ngươi? Có việc này không?

"........."

Tố Thu thấy nữ nhi cam chịu, đau lòng rớt nước mắt:

"Vừa rồi trước mặt tiểu cữu cữu ngươi, ta không dám khóc, thì ra mấy chuyện đó đều là sự thật, hắn khi dễ ngươi như vậy, tại sao ngươi lại không chịu nói?"

"...... Cái này......"

"Đúng rồi, hắn còn nghi kỵ ngươi cùng Kim Thúy có quan hệ? Hừ, những chuyện ghê tởm bôi nhọ ngươi như vậy mà ngươi vẫn còn có thể nhẫn nhịn!?"

Tố Thu vỗ ngực nói:

"Ngươi có biết khi nương nghe những chuyện ấy có cảm xúc như thế nào không? Mỗi một câu đều như nhát dao đâm vào lòng ta, khuê nữ của mình lại phải chịu người ta khi dễ như vậy?"

Ký Mi cọ cọ vào ngươi mẫu thân, lấy khăn lau nước mắt cho nàng, an úi nói:

"Đầu óc biểu ca, thật sự đôi khi có chút kì quái, nhưng về sau hắn đã thay đổi rất nhiều, hắn đối xử với ta rất tốt, ăn uống cũng chưa từng bạc đãi ta."

"Chỉ cần ăn uống là đủ, ngươi là heo sao?!" Tố Thu sốt ruột, không còn biết lựa lời mà nói nữa, mới nói xong liền hối hận, ôm nữ nhi khóc ròng:

"Nương hiểu rồi, mắt ngươi không thể nhìn thấy, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng..... Đáng thương, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể để hắn tùy ý khi dễ. Hắn ôm nha hoàn ngủ trên giường ngươi, hiện tại lại có con riêng, căn bản không để ngươi vào mắt, cuộc sống sau này....... cuộc sống sau này ngươi biết phải sao đây? Nương không thể che chở cho ngươi mãi được."

Ký Mi cảm thấy rất cần phải giải thích một chút: 

"Chuyện hắn cùng nha hoàn...... thật sự nói ra thì rất dài......"

"Đừng nói nữa, nương đã nghe cữu cữu ngươi nói rồi." Tố thu rưng rưng nói:

"Trước kia đôi mắt của ngươi không nhìn thấy, mọi việc chỉ biết chịu đựng, để bản thân trở thành cái túi trút giận. Hiện giờ, mắt ngươi đã khỏi, tâm trạng cũng nên nghĩ thoáng ra, không thể cứ mãi nhẫn nhịn hắn. Nếu ngươi muốn hòa ly, nương và cha ngươi tuyệt đối không nói một chữ "không"."

"Ta không muốn hòa ly." Ký Mi khó xử nói:

"Ta cảm thấy ta còn có thể sống cùng hắn."

Tố Thu khiếp sợ nói: 

"Hắn làm mù mắt ngươi, thành hôn chưa đến một năm, đã để ngươi phải chịu khổ nhiều như vậy, ngươi còn muốn sống cùng hắn đến hết đời!?"

"Sống với hắn ta còn bất hòa, thì ta có thể sống hòa thuận với ai cơ chứ?" Ký Mi nói:

"Nói không chừng những người khác còn không bằng hắn, ít nhất hắn có thể nuôi ta, ăn uống tiêu dùng đều thoải mái, hơn nữa bề ngoài của hắn cũng dễ nhìn. Ta theo hắn mới có thế đã kêu khổ, hoà ly tái giá, lỡ đâu lại gặp phải một kẻ tệ hơn, ta không muốn như vậy đâu."

Tố Thu ngạc nhiên, nâng mặt nữ nhi lên, đau lòng nói:

"Đều do biểu ca ngươi tạo nghiệp, làm hỏng luôn đôi mắt của ngươi rồi, trước kia mắt ngươi không thể nhìn được thì thôi, nhưng bây giờ cần gì phải tiếp tục nhẫn nhịn hắn?"

"Nương...... Ta không khổ như ngài nghĩ."

"Vì thế nên ta mới càng đau lòng cho ngươi, con bé ngốc  này, chịu khổ đến mức đấy, ngươi còn không có cảm giác gì sao?!" Tố Thu liên tục lắc đầu:

"Tóm lại ta không hy vọng các ngươi tiếp tục sống cùng nhau, đối với nam nhân đểu, ngươi đừng tưởng rằng ngươi nhẫn nhịn thì hắn sẽ cảm kích ngươi, hắn chỉ cảm thấy ngươi mềm yếu, càng ngày càng làm ra chuyện quá đáng hơn. Đón con riêng về, bước tiếp theo chính là sủng thiếp diệt thê, muốn lấy luôn cái mạng nhỏ của ngươi. Cha ngươi chưa từng cưới tiểu thiếp, nên ngươi không thể hiểu được những chuyện rắc rối như vậy. Ngươi biết không, nam nhân hỗn đản như hắn, chuyện kì cũng có thể làm được."

"......" 

Quả thật biểu ca ngày càng làm ra những chuyện không thể tin nổi. Lời nói của Tố Thu không khỏi khiến Ký Mi do dự, ai bảo nhân phẩm của biểu ca quá kém, không thể trách nàng hoài nghi hắn. Ký Mi nhấp môi, gian nan nói:

"Cái này, ta không muốn hòa ly...."

"Ngươi đừng nói thêm gì nữa, chờ cha ngươi trở về, xem ý tứ hắn ra sao."

Tố Thu ôm lấy nữ nhi, mười năm oán hận Nghiễn Trạch, giờ đây lại càng khắc sâu vào xương.

Nếu nữ nhi không cho nàng đến tìm con rể tính sổ, thì nàng sẽ ngồi nhà đợi hắn tìm tới cửa. Tiêu Tố Thu xoa tay hầm hè, chờ Nghiễn Trạch chui đầu vô lưới. 

Buổi tối nàng đem chuyện Cửu đệ nói với mình kể lại cho trượng phu nghe, tất nhiên không quên thêm mắm thêm muối, đến mức một người trầm ổn như Lục Thành Đống nghe xong cũng phát hỏa:

"Trước kia đã biết hắn không phải người tốt, nhưng không thể ngờ tới hắn là loại người như vậy!? Tính ngày tháng ra thì chẳng phải là hắn đã làm nữ nhân kia lớn bụng trước khi cưới chính thê vào cửa?"

Dưới ánh đèn, sắc mặt Tố Thu nghiêm trọng:

"Nếu Ký Mi không muốn tiếp tục sống với hắn, ta sẽ đồng ý để nàng hòa ly, ý cha nàng thế nào?"

Lục Thành Đống cũng không vội vã tỏ thái độ: 

"Mấy chuyện phiền lòng cứ thay nhau đến, ta nghe phía trên nói, rất có khả năng ta sẽ được điều đi địa phương khác làm huyện lệnh."

Tố Thu sửng sốt: 

"Có việc này?"

"Chuyện của Ký Mi quả thật không dễ dàng quyết định, nếu trong thời gian tới ta được điều động đi, thì chúng ta không có khả năng để lo chuyện của nàng."

Lục Thành Đống nói: 

"Nếu chúng ta chuyển nhà, Ký Mi vẫn nên trở về nhà chồng đi."

Tố Thu dựng ngược lông mày:

"Không được, chuyện chuyển nhà của chúng ta có gì là khó. Chúng ta chuyển đi đâu, thì Ký Mi đi nơi đó! Nếu Nghiễn Trạch không cho Ký Mi một câu trả lời rõ ràng trong chuyện này, Ký Mi kiên quyết không được trở về bên đấy! Dựa vào cái gì mà để Ký Mi phải mất mặt quay trở về trong khi người sai là bọn họ!?"

Hai người lại tiếp tục thương lượng dưới ánh đèn, ngươi một câu ta một câu. Không nghĩ tới ngoài cửa sổ, Thẩm Hướng Nghiêu đã nghe được hết, hắn vô cùng buồn bực, sinh con riêng ở ngoài, đến chuyện động trời như vậy mà Tiêu Nghiễn Trạch còn làm được, đã vậy Lục Ký Mi còn tiếp tục nhẫn nhịn hắn ta, thật sự nằm ngoài dự kiến. Bất quá cũng chẳng quan hệ gì tới hắn, Lục Thành Đống được chuyển công tác đi nơi khác, nàng tạm thời đi theo cha mẹ, rời khỏi Tiêu gia, đối với hắn càng có lợi. Thẩm Hướng Nghiêu vừa nghĩ vừa đi về phía phòng bếp, lúc này đột nhiên cảm thấy phía trước xuất hiện một "núi thịt", ngẩng đầu lên thấy là Kim Thúy, liền cười nói:

"Là ngươi sao, ta đang nấu canh bồ câu hạt sen, tính lấy một ít mang cho lão gia với phu nhân. Đang muốn hỏi xem ngươi với tiểu thư có dùng không thì chúng ta liền gặp nhau."

Kim Thúy vừa nghe thấy có ăn, bụng liền đói:

"Ngươi lấy canh từ chỗ nào?"

"Ta cùng mấy anh em vừa đi uống rượu, thuận tay mang theo bữa khuya về." Thẩm Hướng Nghiêu cười nói:

"Ta thật là, lương tháng đều dùng cho việc ăn uống, phỏng chừng tích cóp không đủ tiền cưới vợ."

Kim Thúy hừ nói:

"Ăn uống là vấn đề thực tế nhất, ăn rồi cũng vào bụng mình. Hán tử đi cưới vợ mới mệt đầu, cực khổ trả giá sính lễ, sau này mới hiểu ra tất cả chỗ ấy đều đáng giá."

"Ngươi làm sao thế, đột nhiên lại cảm khái như vậy?"

Kim Thúy bĩu môi:

"Còn thế nào nữa? Ta đau lòng cho thiếu nãi nãi nhà ta, gả cho cái loại mặt người dạ thú!"

Nói xong, thở dài: 

"Thôi, ta nói nhiều với ngươi làm gì. Chúng mau đi nấu lại canh cho nóng, bữa tối thiếu nãi nãi ăn không nhiều, chắc chắn bây giờ đã đói bụng."

Vốn dĩ Thẩm Hướng Nghiêu chuẩn bị nồi cháo là vì Ký Mi:

"Vậy ngươi chiếu cố thiếu nãi nãi nhà ngươi, để thiếu nãi nãi ăn nhiều một chút."

Nói xong mới cảm thấy những lời này rất không thích hợp, vội bổ sung một câu:

"Nàng không ăn uống đầy đủ, lão gia cùng phu nhân lại lo lắng, hai người đã lớn tuổi, bớt suy nghĩ nhiều mới tốt cho sức khỏe."

Lúc này chưa nắm chắc tình huống, hắn tuyệt đối không được để lộ ý nghĩ của mình, phải thật cẩn thận.

Kim Thúy không nghĩ nhiều như vậy, tán đồng gật gật đầu, nhận lấy bát canh đưa đến chỗ thiếu nãi nãi. Ký Mi vì buồn bực chuyện con riêng nên không muốn ăn, canh bồ câu đều vào bụng Kim Thúy.

Hôm sau, Ký Mi không còn tâm trạng để viết chữ, viết vài nét bút liền thất thần. Tố Thu thấy nữ nhi uể oải ỉu xìu, đoán rằng đêm qua nàng không được nghỉ ngơi tốt, sai Kim Thúy dọn giấy bút sang một bên, xong xuôi mới mở lời:

"Ngươi ngồi đây một mình tĩnh tâm thật tốt đi, ta đưa Kim Thúy sang phòng bên may quần áo đông." 

Làm quần áo mùa đông, người không đủ dùng, mang Kim Thúy sang để nàng cùng hỗ trợ.

Ký Mi cảm thấy buồn ngủ, chờ mẫu thân cùng Kim Thúy đi rồi, nằm xuống giường, kéo chăn qua bụng, tiến vào mộng đẹp. Đang mơ mơ màng màng, nghe được tiếng mở cửa, tưởng Kim Thúy quay lại lấy kéo với kim chỉ, nên hơi hơi nhổm người dậy nhìn.

Không ngờ lại thấy Nghiễn Trạch đứng ngay trước giường, trên áo choàng phủ một lớp tuyết, biểu tình mừng rỡ nhìn nàng.

Khi còn nhỏ hắn cũng hại nàng đang lúc nàng ngủ trưa, vì thế đã để lại di chứng trong lòng, lúc này Nghiễn Trạch đột nhiên xuất hiện, lại khiến nàng khiếp sợ, nhịn không được khóc nấc lên:

"Ngươi muốn làm gì?"

Hắn vội vàng thấp giọng nói:

"Ký Mi, là ta, đừng sợ." Bỗng nhiên phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, mới vừa rồi hắn chỉ đứng đó, chưa từng phát ra tiếng động, kết quả là thê tử vừa mở mắt đã bị dọa đến mức khóc nấc lên, chẳng lẽ đôi mắt nàng đã hồi phục? Hắn ngồi xuống giường muốn ôm nàng, quả nhiên Ký Mi nhanh nhẹn trốn đi, không cho hắn ôm. Hắn giật mình hỏi:

"Ngươi, đôi mắt ngươi có thể nhìn thấy rồi?"

Ký Mi hoảng sợ chưa kịp định hình, chỉ lo gạt nước mắt, năm đó hắn dọa nàng khiến mắt nàng bị mù, hiện tại mắt nàng đã khỏi, hắn lại tiếp tục dọa nàng, tính dọa nàng cả đời sao!?"

Mới vừa rồi bị hắn dọa đến mức đầu óc rối loạn nên xảy ra sơ xuất, nàng không thể tiếp tục giấu diếm được nữa, chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, nàng thút thít ngẩng đầu nhìn hắn:

"........Ngươi là ai?"

"......" Nghiễn Trạch sắc mặt biến đổi:

"...... Ta...... Ngươi không biết ta? Không không, ngươi trả lời ta trước, đôi mắt ngươi đã nhìn thấy được rồi sao? Ngươi nhìn thấy ta?"

Nàng lấy gối ném hắn:

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vào bằng cách nào?"

"Là ta, Nghiễn Trạch, trượng phu ngươi! Tiếng của ta, ngươi nhận không ra?"

Hắn ghé sát miệng vào tai nàng, thiếu chút nữa muốn nứt cả tai:

"Ngươi có thể thấy được? Đôi mắt ngươi có thể thấy được?"

Ký Mi cực kì hận hắn, trốn tránh nói:

"Nhận không ra tiếng của ngươi, hơn nữa khuôn mặt ngươi với trong tưởng tượng của ta không giống nhau."

Nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, giọng mũi nặng nề hừ nói: 

"Hừ, so với trong tưởng tượng của ta thì xấu hơn nhiều." 

Cho ngươi biết tay, ai bảo ngày trước dám chọc ta chân to?

Nghiễn Trạch từng vô cùng mong chờ đến lúc thê tử có thể thấy được ánh sáng, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sẽ tròn mắt ngạc nhiên, cứ tưởng nàng sẽ phải thẹn thùng kiều diễm, ngọt ngào gọi hắn một tiếng "Tướng công". Nhưng giờ phút này, hiện thực lạnh như băng, không có thẹn thùng chỉ có khinh thường, càng không có ngọt ngào gọi tên chỉ có xa lạ, chán ghét. Hắn nhất thời đau lòng không thôi, cười trừ nói:

"...... Ta...... Ta...... Cái kia, đôi mắt của ngươi tại sao có thể khôi phục được?"

"Ngày hôm qua ta nghe nói ngươi có nhi tử, ta "cao hứng" thay ngươi, khóc lóc đến mức ngất đi, đến khi tỉnh lại thì thấy được ánh sáng." Nàng nhíu mày nhìn hắn:

"Ngươi thật sự là tướng công của ta?"

Thì ra vì vậy mà khôi phục thị lực, trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, xong rồi, xong rồi, nàng chắc chắn sẽ hận chết mình. Hắn thật cẩn thận gật đầu:

"Ta là tướng công của ngươi......"

Nàng bĩu môi:

"Nga —— chính là ngươi sao ——" hướng tầm mắt đến bên cửa sổ:

"...... Ngươi tới làm cái gì?"

Nghiễn Trạch lập tức ý thức được, hôn nhân của hắn đã lâm vào tình trạng nghiêm trọng vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

"Ta, ta tối hôm qua gặp cửu thúc, nghe hắn nói đã tới đây cáo trạng, ta sợ ngươi hiểu lầm, cả đêm chạy đến đây. Vừa rồi đang chuẩn bị trèo tường, nhưng lại do dự chừng ba mươi phút, nên đã bị đông cứng mất rồi."

Chờ hắn rón ra rón rén vào phòng, thấy thê tử đang ngủ say, chuẩn bị gọi nàng, không nghĩ tới nàng đột nhiên tỉnh, còn bởi vì đôi mắt nàng đã có thể nhìn được, dọa nàng nhảy dựng. Chỉ có thể nói rằng gần đây hắn vô cùng đen đủi, lúc thê tử muốn nhìn thấy hắn thì không thể nhìn được, bây giờ thê tử không muốn nhìn thấy hắn thì lại nhìn thấy thật rõ ràng.

Hắn vươn tay ôm nàng:

"...... Tay ta đã đông cứng, có thể xoa xoa cho ấm lên được không?" Chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương:

"Được không, Mi nhi?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.