Edit: Vân Uyên
Ký Mi bởi vì kích động, khóc đến mức như đứa trẻ vừa được sinh ra, nước mắt vui sướng đầy hốc mắt, sợ người khác phát hiện khóe miệng nàng đang cười, liền nhanh chóng lấy khăn che miệng lại, ô ô khóc nức nở. Trong đó liếc nhìn nha hoàn đen đen mập mập bên cạnh, nàng liếc mắt một cái liền nhận ra là Kim Thúy, đối với Kim Thúy nàng có ấn tượng sâu nhất, bộ dáng của nàng giống như đúc hồi nhỏ, lớn lên vẫn chẳng thay đổi là bao.
Nghiễn Trạch vẫn luôn lo lắng thê tử đối với lần trị mắt này đặt quá nhiều mong chờ, cuối cùng bởi vì hiện thực tàn khốc, thương tâm khổ sở. Kết quả là sợ cái gì cái đó sẽ đến, lúc trước hắn cật lực khuyên thê tử không cần lo lắng, mắt nàng nhất định sẽ khỏi, cuối cùng lại để nàng phải chịu thương tổn. Là đầu sỏ gây tội, trong lòng hắn lại bắt đầu hụt hẫng.
Ngại vì Cửu thúc và Phương đại phu đang ở đây, nên không dám quá mức thân mật, chỉ lau nước mắt cho nàng, thấp giọng khuyên nhủ:
"Ký Mi, thật khổ cho ngươi, chúng ta đều hiểu. Không có gì, chúng ta tiếp tục điều trị, nói không chừng ngày nào đó liền có thể gặp được thần y."
Trong lòng Ký Mi thầm nghĩ, rõ ràng thế giới sáng tỏ tốt đẹp như vậy, ngươi chưa từng bị mất đi, chưa từng mù làm sao mà hiểu được ta. Nàng nghẹn ngào gật đầu:
"Được, ta không khóc...... Thực xin lỗi, cữu cữu, ta quá thất thố."
Tiêu Phú Thanh lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629599/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.