Editor: Vân Uyên
Ký Mi bị kinh hách, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi lạnh, nắm chặt khăn tay, thở mạnh liên tục. Nàng không ngừng nói trong lòng là mình phải nhanh chóng bình tĩnh lại, bình thường đều phải như vậy, lúc không sợ hãi thì muốn làm bộ sợ hãi, lúc thật sự sợ hãi thì lại không biểu hiện ra ngoài.
Một lát sau, Chu thị đến hỏi thăm Ký Mi, nói lời an ủi nhưng thật ra chính là uy hiếp:
"Hôm nay mọi người trong nhà cùng nhau đến dâng hương, người khác cũng bị kinh hách, không chỉ có một mình ngươi sợ hãi. Một lát nữa sẽ ăn cơm chay, chúng ta biết ngươi bị dọa đến mức sợ hãi, nhưng vẫn phải ăn đúng giờ như cũ."
Chu thị đã nói đến mức này, thì Ký Mi còn lời gì để nói nữa đâu, may mắn nàng đã sớm thu lại nước mắt, lúc này nghe bà bà nói, có thể miễn cưỡng tươi cười:
"Ngài đừng lo lắng, ta sớm đã không còn sợ hãi, để Kim Thúy búi tóc cho ta xong, sẽ đi qua dùng cơm chay."
Chu thị lộ ra nét tươi cười, nhưng tựa như là cố ý khiến Ký Mi khó chịu, cười nói:
"Còn không phải vậy sao, Nghiễn Trạch không có ở đây, ngươi cần gì phải rớt nước mắt vàng ngọc."
Kim Thúy âm thầm nhíu mày, biểu hiện quá rõ ràng. Chờ Chu thị đi rồi, tức giận bất bình thay thiếu nãi nãi:
"Thật là, tại sao có thể nói ra những lời như vậy chứ. Cứ như là người chỉ giả bộ sợ hãi cho đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629591/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.