Nghiễn Trạch nghe nàng mắng chính mình, lập tức nắm hai má nàng, thở phì phì nói:
"Lục Ký Mi, ngươi có lá gan lớn thật, dám mắng ta, rất giống đám ruồi muỗi ong ong bên tai, quá phiền phức!"
Nàng cắn môi, đem tiếng khụt khịt nuốt trở về, quay mặt sang một bên đưa tay muốn đẩy hắn ra nhưng không được.
Từ lúc bọn họ thành hôn tới nay, đây là lần đầy tiên Nghiễn Trạch thấy nàng không thuận theo như vậy, trong lòng dự tính lui một bước dỗ nàng, không còn tức giận như ban nãy:
"Ngươi là ngu xuẩn thật hay giả vờ vậy hả, gã sai vặt đều làm việc ở ngoài cổng, có kẻ nào dám vào nội trạch."
Ký Mi đang thương tâm khổ sở, nghe hắn nói như vậy liền hỏi:
"Kim Thúy không bị gã sai vặt đánh?"
Hắn âm thanh lạnh lùng nói:
"Đương nhiên không có. Ta để cháu dâu Lưu gia nghiệm nghiệm thân cho nàng mà thôi, mới có tí chuyện thế này, nàng đã khóc rung cả trời đất."
Hừ vài tiếng, hắn liền cắn ngược lại, trách cứ Ký Mi:
"Ta bất quá là đùa giỡn ngươi một chút, nhưng ngươi thì hay rồi, thật khiến ta thương tâm, ngươi mắng ta cái gì hả?! Không phải người?! Lục Ký Mi, ngươi muốn bị đánh có phải hay không?!"
Ký Mi sửng sốt, ai nha không xong, vừa rồi bị hắn dọa, nàng mắng thật quá đáng. Nàng oán trách nói:
"Có ai lại đùa giỡn như vậy chứ. Ngươi cũng biết, ngươi nói cái gì, ta liền tin cái đấy..... Ta nghe nói Kim Thúy bị ngươi phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ki-mi-day-chong-tuong-cong-dung-nhu-vay/2629579/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.