Chương trước
Chương sau
Nghiễn Trạch rửa tay ở phòng ngoài, nghĩ thầm nếu đã quyết định đem Họa Nhi đuổi đi, không bằng lưu lại bên người làm vài trò tiêu khiển, cuối cùng lợi dụng nàng một chút, khiến thê tử thêm vui vẻ. Nghĩ đến đây, lấy khăn mặt trên tay tiểu nha hoàn, lau khô tay rồi trở về chỗ Ký Mi.

Đi đến cửa  buồng trong, liền thấy Ký Mi bưng chén, cùng Kim Thúy thì thầm, hai người nói chuyện cực nhẹ, hắn lắng tai cũng nghe không rõ, liền rón ra rón rén về phía trước vài bước. Ký Mi tuy mặt đối diện với hắn, nhưng đôi mắt không thể nhìn thấy, căn bản không biết có người tới, Kim Thúy đưa lưng về phía cửa, cũng không phát hiện có người đến gần.

"...... Cho nên, ngươi đừng sợ hãi, hắn không trách ngươi, chúng ta về sau vẫn sinh hoạt giống như trước đây.."

"Thiếu nãi nãi, ta bị trị tội nhiều hay ít cũng không quan trọng, chỉ là...... khiến ngài chịu ủy khuất......"

"Không có ngươi bên người, ta mới phải chịu ủy khuất."

Nghiễn Trạch nghe thê tử nói xong một câu, liền bưng chén thuốc, bắt đầu uống canh dược, hồi lâu không cùng Kim Thúy nói chuyện, thấy hai người không tiếp tục mở miệng, hắn mới nói:

"Lâu như vậy sao còn chưa uống xong?"

Kim Thúy đột nhiên nghe được thanh âm của đại thiếu gia, nhất thời bị dọa sởn tóc gáy, mở mắt trừng lớn, bộ dáng có tật giật mình.

Nghiễn Trạch thấy nàng như vậy, cố ý cười nói:

"Chủ tớ các ngươi đang nói cái gì, xem ra không muốn để ta nghe thấy."

Ký Mi nghe Nghiễn Trạch nói chuyện, suýt nữa bị hù rớt chén thuốc, cũng không biết hắn  tiến vào từ lúc nào, nghe được nhiều hay ít, nàng cố ý cười nói:

"Hừ, ta không nói cho ngươi nghe!"

Kim Thúy bị kinh sợ, nhất thời nói không nên lời, chỉ trừng lớn đôi mắt nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, tự nhiên chột dạ, nàng bất giác cúi đầu. Lúc này Ký Mi đã uống xong chén thuốc, đem chén đưa cho Kim Thúy:

"Uống xong rồi, đi xuống đi." Kim Thúy liền nhanh tay nhận lấy chén, cúi người, đi xuống.

Chờ Kim Thúy đi rồi, Nghiễn Trạch ngồi xuống ôm thê tử, nhẹ nhàng bâng quơ cười nói:

"Chủ tớ các ngươi dấu ta lén lút nói chuyện, ta không thích như thế."

Ký Mi đoán hắn không nghe được điểm mấu chốt, bằng không, đã sớm nổi trận lôi đình, thoáng thả lỏng lại:

"Chúng ta nào có lén lút, không phải nữ nhân nói chuyện đều phải nhẹ nhàng sao? " Lúc này tay sờ đến tay hắn, chỉ cảm thấy lạnh  băng, liền nhíu mày nói:

"Ngươi dùng nước lạnh để rửa tay sao? Rất lạnh a."

Hắn thấy nàng không muốn nói, liền theo lời nói của nàng mà trêu đùa: " Để tiêu bớt hỏa khí ấy mà." Nói xong, liền đưa tay vào trong áo nàng thăm dò:

"Mau cho ta ấm áp."

Không màng Ký Mi trốn tránh, ôm nàng từ phía sau, bàn tay sờ soạng thân thể nàng đến nghiện.

Nghiễn Trạch dù sao cũng chướng mắt Kim Thúy, gần đây khi ăn cơm, đều không cho Kim Thúy ở bên hầu hạ, hắn vất vả một ít, giúp thê tử gắp đồ ăn. Dù sao chính hắn cũng muốn gắp đồ ăn, trước kia cho đồ ăn vào miệng, gắp vài miếng vào trong bát nàng cũng được.

Ký Mi thấy mình được chính tay đại thiếu gia gắp đồ ăn cho, nên không tránh khỏi suy nghĩ hắn muốn nàng " ngàn ân vạn tạ ", thế nên nàng liền vì hắn suy nghĩ:

"Nghiễn Trạch, ngươi không muốn để Kim Thúy vào đây, thì có thể gọi nha hoàn khác làm được mà, không cần làm phiền ngươi tự mình gắp đồ ăn cho ta."

Nghiễn Trạch được khen trong lòng ngọt ngào, mang bộ mặt vui vẻ chịu đựng:

"Đừng nói như vậy, chúng ta là phu thê, ta chỉ gắp đồ ăn giúp ngươi mà thôi, không coi là vất vả." Tuy nói như vậy, nhưng kỳ thật đã tự cảm động cho chính mình, Tiêu Nghiễn Trạch hắn thật đúng là một trượng phu tốt.

Nàng ngượng ngùng khen:

"Nói vậy, thì thiên hạ không có nhiều trượng phu làm được việc này, ta thật hạnh phúc."

Hắn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, kiệt lực bày ra nhiều ưu điểm lớn hơn nữa:

"Ta thấy Họa Nhi kia thật không phải là người tốt, mưu kế châm ngòi ly gián, lần trước còn vu hãm Kim Thúy vô duyên vô cớ lấy nước xối nàng, còn không biết hối cải, lại giở lại trò cũ, làm mọi chuyện nhốn nháo, quyết không thể tha! Nếu ngươi nguyện ý, ngày mai ta đem nàng ấy lại đây, sai người đánh nàng một trận cho ngươi xả hết giận."

Ký Mi trong lòng khinh thường, hừ, Họa Nhi không tốt, không phải ngươi cũng đã ôm ngủ nhiều năm sao, hiện tại lại ghét bỏ, sớm muộn gì cũng ghét bỏ ta như ghét bỏ nàng.

Nàng nhíu mày suy tư, Họa Nhi tuy rằng đáng giận, nhưng rốt cuộc cũng hầu hạ hắn đã lâu, nàng làm chính thê, nhưng cũng không thể ác độc với nữ nhân của hắn, có thể thống khoái được trong thời gian ngắn, nhưng sẽ lưu lại nhược điểm lâu dài về sau. Chờ một ngày kia, biểu ca nhàm chán nàng, nhớ tới chuyện này, oán nàng đối xử với thông phòng nha đầu ác độc, dù biết lúc đấy là ý tứ của hắn, nhưng cuối cùng cũng sẽ đổ hết tội lên đầu nàng.

"A?" Nàng mờ mịt hỏi lại:

"Tại sao lại đánh một trận?"

"Nàng sai Xuân Anh nhìn trộm chủ tử, còn không nên đánh sao?"

Nghiễn Trạch nói:

"Nàng hai lần làm khó dễ ngươi, ngươi không tức giận với nàng sao? Trước khi đuổi nàng đi, kêu tới đánh một trận, cho ngươi xả bớt giận."

"......" Ký Mi không muốn đánh Họa Nhi, nhưng thật ra nàng lại muốn đánh biểu ca một trận, Họa Nhi dám mạo phạm nàng, còn không phải có người chống lưng. Chỉ là nàng thật không hiểu, đến tột cùng Họa Nhi làm cái gì, mà khiến biểu ca ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng ta, nàng cảm thấy chỉ dựa vào mấy câu nói của nàng, không đủ để lay động địa vị của Họa Nhi ở trong lòng hắn.

Họa Nhi làm thông phòng nha hoàn, việc quan trọng nhất là hầu hạ chủ nhân vui sướng, cũng là tác dụng duy nhất của nàng. Hiện giờ Nghiễn Trạch có tâm lý gánh nặng đối với nàng, tựa như trồng trọt hoa cỏ, không khiến chủ nhân yêu thích, nên cắt bớt đỡ phiền. Hắn thấy Ký Mi chậm chạp không đáp, thúc giục nói:

" Ý tứ ngươi thế nào?"

"...... Đừng làm thế, nàng hầu hạ ngươi lâu như vậy, cũng coi như có khổ cực, tha cho nàng một lần đi." Vạn nhất đả thương Họa Nhi, nàng ta làm ra bộ dáng đáng thương khiến Nghiễn Trạch động lòng trắc ẩn, đem người lưu lại, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao. Ký Mi " mềm lòng " nói:

"Nàng là người ở trong phủ cũng đã lâu, đánh nàng, làm nàng mất mặt mũi, vạn nhất luẩn quẩn trong lòng, tìm đến cái chết. Chưa kể, đánh nàng để lại sẹo, về sau sẽ làm chậm trễ việc gả chồng."

Nghiễn Trạch dở khóc dở cười:

"Ngươi còn giúp nàng suy nghĩ!" Thê tử tuy rằng không tiếp thu ý kiến của hắn, nhưng thông qua chuyện này có thể thấy được nàng tâm địa thiện lương, thật là một thê tử tốt. Không có khả năng hắn sẽ sủng ái một mình nàng, sớm muộn gì cũng nạp thiếp, thê tử không ghen ghét, ngược lại còn giúp hắn bao dung nữ nhân khác, có được thê tử hiền huệ như vậy, đúng là phúc khí của hắn. Hắn không khỏi im lặng ngắm nhìn nàng, vẻ mặt vui mừng.

Ký Mi hỏi hắn:

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Hắn trong lòng ấm áp, cười ha hả nói:

" Đều nghe theo ngươi, ngươi nói làm thế nào liền làm thế ấy." Đôi mắt của thê tử  không tốt, vốn là kẻ yếu so với người khác, nhưng tâm địa lại luôn từ bi, săn sóc người khác, đúng là Bồ Tát sống.

Tiêu Nghiễn Trạch chính là người bản thân không có tâm địa thiện lương, nhân phẩm thì không cao thượng, lại hy vọng người khác là Bồ Tát sống, đặc biệt là thê tử cùng chung chăn gối với mình, tam tòng tứ đức càng không thể thiếu.

Ăn cơm xong, sớm cùng thê tử quấn quýt si mê một chỗ, hắn ôm nàng, dưới ánh nến càng nhìn càng thích, nàng kiều nhan nhu mị, khiến hắn trong lòng khô nóng, liền đưa tay vào trong quần áo nàng thăm dò:

"Mi Nhi, ta nên cưới nàng với cửa sớm hơn một chút mới đúng."

Ký Mi nằm trong tay hắn. cười khanh khách nói:

" Đúng nha, nếu là sớm một chút, nói không chừng ta hiện tại đã hoài thai hài tử của ngươi."

Nghiễn Trạch tâm tình vui sướng, khóa chặt cánh môi nàng:

"Mệnh chú định con nối dõi, sớm muộn gì đều là của ngươi."

Ký Mi cười lên má lúm đồng tiền tươi như hoa:

"Ngươi đối với ta tốt như vậy, lại có thể thêm một đôi nhi nữ ở dưới gối, cuộc đời này của ta sống thật không uổng."

Hắn cười: "Ngươi  đúng là dễ dàng thỏa mãn."

Nàng yên lặng gật đầu:

"Từ lúc ta gả vào đây, ăn mặc đều tốt hơn trước rất nhiều, trước kia, những món ăn trân quý cũng không bao giờ được nếm qua. Ngay cả đệm giường nơi đây cũng tốt hơn ở nhà mẹ đẻ biết bao nhiêu lần. " Nàng cong môi cười:

" Ta nghĩ mùa đông ở nơi này cũng sẽ ấm áp, không lạnh lẽo đến mức đóng băng cả chân giống như ở nhà."

Nghiễn Trạch vừa nghe xong thấy vô cùng thương xót, hoá ra tiểu mỹ nhân của hắn lúc trước chịu quá nhiều đau khổ như vậy, hắn đau lòng nói:

"Cô cô cũng thật là, tiền tiêu vặt một ngày của các ngươi là bao nhiêu?"

"Không thể trách nương ta, cha ta một năm bổng lộc chỉ có bốn mươi lăm, tính thêm phần địa tô ruộng đất ở nông thôn cũng không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ nuôi sống chúng ta cùng một lão bộc. Ngoài ra không còn khoản tiền thu nào khác, thu nhập hàng ngày cũng chỉ có thể như vậy."

Nàng cười khổ nói:

"Hiện giờ ta đã gả chồng, bớt một miệng cơm, bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút."

"...... Mấy năm nay ngươi đã chịu khổ rồi." Nàng sống kham khổ như thế, thật khiến người khác đau lòng.

"Ta không khổ, chỉ là khổ cha mẹ ta....."

Ký Mi đáy mắt long lanh nước:

"Làm nữ nhi, chỉ có một điểm không tốt, một khi xuất giá, khó có thể báo hiếu cha mẹ...... Khó trách mọi người nói, con gái gả chồng như bát nước đổ đi, về sau ta không muốn sinh nữ nhi."

Nghiễn Trạch nghe nàng tâm sự thương tâm như vậy, nhanh chóng đem người ôm vào trong ngực, an ủi nói:

"Đừng khóc, đừng khóc, việc này có gì khó. Ta cho người đặt mua mấy cái cửa hàng, mỗi tháng thu tiền lãi, gọi người đưa cho cô cô, coi như một phần báo hiếu."

Nàng giả vờ do dự:

"Như vậy có tốt không? Ta sợ sẽ gây khó dễ cho ngươi nha."

"Hừ, có gì khó xử, việc như vậy chỉ là chuyện nhỏ." Chỉ cần hắn cao hứng, hắn luôn luôn khảng khái, huống hồ thân là con rể, việc này cũng chả có gì to tát. Nâng cằm nàng, hạ xuống một nụ hôn, ái muội cười nói:

"Chỉ là đừng để cho nương ta biết, ta sợ nghe nàng lải nhải."

Ký Mi thấy cha mẹ đã có thể an tâm dưỡng lão, thập phần cao hứng:

"Ân, đây là bí mật giữa chúng ta."

Hắn ôm lấy thê tử, ôn thanh cười nói:

"Ngươi lời này nói không đúng, giữa chúng ta làm gì có bí mật."

Chế trụ môi nàng, đem đầu lưỡi tiến vào thăm dò, hôn Ký Mi đến mức khiến nàng thở dốc, thấy thời cơ tới rồi, một bên tiếp tục hôn nàng, một bên cởi xuống xiêm y.

Nàng vòng lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn. Một lát, Nghiễn Trạch ngồi thẳng thân mình, đem nàng bế lên, ngồi đối mặt với hắn. Quần áo xộc xệch, nửa che nửa lộ ra một đoạn xương vai, Nghiễn Trạch đem nàng đặt lên trên đùi, hôn lên đầu vai nàng. Nàng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt chạy từ đầu vai chạy về phía dưới thân, giữa chân mềm nhũn, giống như bị rút gân cốt, mềm mại vô lực.

Nghiễn Trạch cách mấy lớp xiêm y cũng cảm nhận được phía dưới  nàng đã ẩm ướt, không khỏi đặt lên một nụ hôn trên môi nàng, cười nói:

"Không biết xấu hổ."

Ký Mi chôn mặt ở đầu vai hắn:

"...... Rõ ràng do ngươi......" Lúc này nàng cảm giác hắn đang cởi quần lót của mình, nàng liền quỳ gối lên giường để giúp hắn, bỗng nhiên dưới thân chợt lạnh, biết đã cởi hết, nàng sờ xuống dưới chân, cũng không khỏi chu miệng nói:

"...... Vậy phải làm sao bây giờ?"

Hắn bị nàng ngây thơ làm bật cười, cũng nhanh tay cởi quần, đỡ eo nàng, để nàng chậm rãi ngồi xuống. Ký Mi cảm giác khoảng trống trong cơ thể mình dần dần bị lấp đầy, không khỏi thoát ra tiếng rên rỉ thoải mái, Nghiễn Trạch thấy nàng như vậy, xuân tâm đại động, vùi đầu ở ngực nàng, nhẹ nhàng  liếm láp, gặm cắn, hạ thân mạnh mẽ đi vào.

Ký Mi ôm lấy cổ hắn yêu kiều nói:

"Chán ghét, nói là sẽ chiều theo ý ta, nhưng bây giờ lại chủ động tiến vào."

Đôi tay hắn lấy ra từ bên hông nàng, chống ở trên giường, cười nói:

" Ta nói vậy khi nào, tại sao không nhớ rõ. Bất quá, nương tử nói cái gì chính là cái đó, ta đều nghe theo ngươi, ngươi đến đây đi." Hắn thật sự không nhúc nhích.

Nàng hơi chau mày, ngồi như vậy, tiến vào quá sâu, vật ở bên trong khiến nàng có chút phát đau, liền đỡ bờ vai của hắn, chậm rãi nâng lên, lại chậm rãi trượt xuống, đã học được cách nắm giữ tiết tấu, vì để tiêu tán hỏa dục trong cơ thể, nên biên độ càng lúc càng lớn, trong miệng ngâm nga không ngừng.

Nghiễn Trạch sao có thể nhẫn được, cầm bầu ngực mềm tuyết của nàng không ngừng xoa nắn, không bao lâu liền thấy nàng mắt phượng mê mang, hai má hiện lên một tầng đỏ ửng, đồng thời hạ thân bị nàng gắt gao bao lấy, hắn liền biết nàng lại lên đỉnh, ôm lấy nàng đè ở dưới thân, tiện thể tách hai chân nàng ra, nhìn thê tử cười nói:

" Quỷ ích kỷ, cũng không biết từ từ để phần cho ta."

Ký Mi hít một ngụm khí, vặn vẹo eo, cắn đốt ngón tay, xấu hổ nói:

"Mi Nhi không ích kỷ, tướng công muốn nhiều hay ít, chỉ cần Mi Nhi có, Mi Nhi đều cho chàng." Nàng nũng nịu nói xong, chỉ cảm thấy nơi đó của hắn lại trướng lớn thêm vài phần, động tác cũng không còn ôn nhu như vừa rồi.

Mặc kệ nàng làm nũng như vậy là có tâm hay là vô tâm, hắn quả thực bị nàng làm cho phát điên rồi, triền miên đến kiệt sức mới bỏ qua, sau đó ôm mỹ nhân, nặng nề đi ngủ.

Đêm qua nháo đến quá lợi hại, vốn dĩ muốn ngủ một giấc thật dài, không nghĩ mới sáng sớm, thượng phòng bên kia liền phái người tới kêu hắn, nói lão gia tìm hắn có việc, Nghiễn Trạch không có cách nào, đành phải nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, trước khi đi còn hạ một nụ hôn trên môi kiều thê.

Nghiễn Trạch tiến vào phòng, liền thấy cha mẹ cùng nhị thúc đều có mặt, thỉnh an trưởng bối trước, hắn mới mở miệng nói:

"Cha, kêu ta tới, có chuyện gì muốn phân phó?"

Nhị thúc hắn Tiêu Phú Bách liếc nhìn ánh mắt đại ca:

"Ý tứ của ta là chuẩn bị thời gian...... Kêu tiểu cửu trở về."

Nghiễn Trạch sửng sốt, kêu Cửu thúc trở về? Vội vàng nhìn về phía phụ thân tìm kiếm đáp án.

Tiêu Phú Lâm rốt cuộc thở dài một tiếng, nói:

"Lão thái thái có vẻ trụ không được bao lâu, ngươi phân phó người viết một phong thư gửi cho Cửu thúc, nói với hắn mẹ cả bệnh nặng, để hắn xin nghỉ rồi hồi hương. Viết càng nhanh càng tốt, khi cửa thành mở liền cho người đưa đi."

Nghiễn Trạch biết việc này không được qua loa:

"Ta đã biết, liền đi làm ngay." Nói xong, cáo từ rời đi, vội vàng ra khỏi thượng phòng, lại đi về phía sân viện đệ đệ Nghiên Thần.

Nghiên Thần đang đọc sách, từ cửa sổ thấy đại ca vào sân, thập phần kinh ngạc, đang muốn đứng dậy chào, đại ca đã bước nhanh đến.

"Ca, sớm như vậy đã tới thăm ta?"

"Ta tới nói cho ngươi một chuyện lớn."

Nghiễn Trạch ngồi vào cái bàn bên kia, đi thẳng vào vấn đề nói:

"Lão thái thái khả năng không còn trụ thêm được, cha kêu ta truyền tin đến thượng kinh, gọi Cửu thúc nhanh trở về một chuyến."

Nghiên Thần cả kinh, nói:

" Đã viết tin hay chưa? Nếu chưa, nơi này của ta có sẵn bút mực, ta viết ngay đây. "

Nghiễn Trạch gật đầu nói:

"Ta tới đây, đúng là ý tứ này. Ai, lão thái thái chọn không đúng thời điểm, Cửu thúc ở kinh thành mông còn chưa kịp ngồi nóng đã phải trở lại, lão thái thái nếu là đi thật, hắn còn phải ở nhà giữ đạo hiếu ba năm."

"...... Ngươi không hy vọng Cửu thúc trở về?"

"Nói lời vô nghĩa, đương nhiên không hy vọng! Hắn người là người chuyên quản chuyện đông tây. "

Nghiên Thần một bên trải giấy ra viết thư, một bên nhỏ giọng nói thầm:

"Ta còn tưởng rằng ngươi yêu mến Cửu thúc, trước kia không phải là hắn thường xuyên nói với ngươi sao, ngươi không thích tẩu tử thì mau nghĩ cách từ hôn, đừng để chậm trễ lẫn nhau. Ta vẫn luôn cho rằng hắn là người hiểu biết suy nghĩ của ngươi nhất,  là đứng về phía ngươi. "

"...... Ngươi sao có thể nghĩ như vậy, hắn lúc đó là chướng mắt ta, cảm thấy ta không xứng với Lục Ký Mi, mới muốn để ta từ hôn."

Nghiên Thần đề bút chấm mực:

"Nhưng ngài hiện tại cùng tẩu tử vợ chồng hòa thuận, Cửu thúc thấy, sẽ biết hắn trước kia trách oan ngươi. Không phải sao."

Nghiễn Trạch nghĩ nghĩ, hừ cười nói:

" Đúng thật, hiện tại ta với Mi Nhi tình cảm rất tốt a."

Nghiên Thần trong lòng thở dài, hiện tại cư nhiên đổi giọng gọi Mi Nhi, lúc trước cũng không biết là ai kêu nàng là kẻ mù vô dụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.