Lục Kí Mi không bó chân, cũng không có bản lĩnh ra tay quán xuyến việc nhà, cũng may khuôn mặt sinh ra không tồi, bộ ngực sữa, eo nhỏ, làn da bóng loáng tinh tế, hiện giờ không có nữ nhân nào khác, dùng nàng cũng không tồi. Tiêu Nghiễn Trạch động tâm tư này, ánh mắt nhìn Kí Mi không đứng đắn, khóe miệng cười như không cười liếc nàng, tròng mắt chuyển động, người sáng suốt nhìn một cái liền biết không phải ý hay. Kí Mi nhìn không thấy, Kim Thúy đứng một bên lại nhìn hết vào trong mắt, nhịn không được giật mình run lên, thầm nghĩ Tiêu Nghiễn Trạch đúng là ác nhân nhảy ra từ thoải bản. Nàng nhíu mày nhếch miệng, liếc mắt nhìn Tiêu Nghiễn Trạch. Nghiễn Trạch cảm giác được ánh mắt khác thường của Kim Thúy, trong lòng mắng nha đầu đen này không tôn trọng quy củ, hạ nhân của gia đình đứng đắn làm sao có thể nhìn chủ nhân bằng ánh mắt như vậy, hắn trầm mặt nói: " Không có chuyện của ngươi, ngươi đi xuống trước đi. " Vừa vặn lúc này Tố Thu ở trong viện kêu: " Kim Thúy, ngươi không có việc gì ra đây giúp ta làm bánh chưng diệp. " Kí Mi hướng Kim Thúy nói: " Nương ta gọi ngươi đó, ngươi mau qua đó đi. " Kim Thúy lo lắng: " Này... Ngài một mình ở lại nơi này? Không bằng chúng ta cùng nhau đi qua chính phòng ngồi đi. " Kí Mi đang do dự, Tiêu Nghiễn Trạch dành trước một bước trả lời: " Nàng theo ngươi qua bên đó làm cái gì? Nàng cũng không thể giúp được việc gì. " Kim Thúy thấp giọng nói: " Cô nương không dễ có thể trở lại nhà mẹ đẻ, ôn chuyện... " Nghiễn Trạch cười lạnh nói: " Nàng đã gả cho ta, làm gì còn là cô nương. Mau đi làm bánh chưng diệp, ta có lời muốn nói cùng thiếu phu nhân, lúc đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại. " Kim Thúy không thể mang theo thiếu phu nhân đi, mỗi bước chân đi ra ngoài đều lo lắng lưu luyến, tiện tay đóng cửa lại. Tiêu Nghiễn Trạch bò lên giường đất, đem rèm cửa sổ buông xuống, sau đó trở lại bên người thê tử, một tay ôm bả vai nàng, một tay nhẹ nhàng kéo cổ áo nàng: " Kí Mi, tối hôm qua ngươi ngủ thế nào? " Nàng nghe ngữ khí hắn bỗng dưng ngả ngớn hơn nhiều, thập phần buồn bực: ".... Khá tốt, còn ngươi? " " Ta ngủ không tốt, người toàn hướng vào lồng ngực ta. " "..... " Nghe ra được ý cười của hắn. Trong đầu Kí Mi nói, chuyện này cũng quá thần kì, mới vừa vào không tới mười lăm phút, trượng phu dường như thay đổi tính cách, nói chuyện rất tốt. Nàng nói: " Là ta không tốt, tối nay ta sẽ không chui vào lồng ngực ngươi nữa. " Hắn nói: " Ai, chúng ta là phu thê sao? Theo lý ta nên che chở ngươi. " ".... " Kí Mi dùng giọng điệu thường hay nói với hắn: " Ngươi thật tốt. " Nghiễn Trạch bản tính tất lộ: " Nhưng mấy ngày trải qua như vậy, buổi tối ngủ không thoải mái cũng không có gì, nhưng ban ngày không có việc gì để làm, rất khó trải qua. " Kí Mi lại đề nghị lần nữa: "... Vậy chúng ta chơi cờ? " " Ngươi cảm thấy ta với nữ nhân khác ở bên nhau, cũng là chơi cờ để qua thời gian? " "..... " Trong đầu Kí Mi thầm than, là đang nói ta so với những người khác là không tốt sao? Thật là làm khó người, ở với ta không thú vị như vậy mà ngươi vẫn muốn đợi cùng: " Đôi mắt ta không thấy, các nàng có thể làm, ta không thể làm.... " " Ai nói. " Tiêu Nghiễn Trạch nhìn nàng cười xấu xa nói: " Kí Mi,chúng ta ngoài nhàn rỗi ra cũng không có gì để làm, hay để ta dạy ngươi một chút, thế nào? " ".... " Cảm thấy đây không giống như là chuyện tốt, bản năng của Kí Mi cảm thấy không thể đáp ứng tốt, buồn rầu không lên tiếng. Hắn thấy nàng không đáp, tiếp tục nâng cằm nàng lên xui khiến: " Mi Nhi ngoan, ngươi đừng sợ." Nội tâm Kí Mi kinh hãi, hắn từ khi nào lại thân mật gọi nàng là Mi Nhi, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, nàng hỏi lại: " Là chuyện gì? " Nghiễn Trạch cười tủm tỉm ôm nàng nằm trên giường đất, một bàn tay chậm rãi hướng vào bên trong áo nàng thăm dò: " Một hồi ngươi sẽ biết. " Nàng cảm thấy móng vuốt hắn vào tới, đè lại: ".... Không được, nương nói nữ nhi gia không thể cho người khác tùy tiện chạm vào. " ".... " Hắn mắt trợn trắng: " Trượng phu ngoại lệ, nương ngươi không giảng cho ngươi sao? " " Không giảng. " " Bây giờ nghe kĩ lời ta nói, từ giờ phút này bắt đầu cho phép ta chạm vào ngươi, nhớ kĩ. " Kí Mi cảm thấy có chút đáng sợ, không nghĩ sẽ thuận theo: " Ngươi không phải nói là ngươi không ngủ được sao, bây giờ ta sẽ để ngươi ngủ, để ta đi tìm nương nói chuyện phiếm. " Đến thời điểm mấu chốt này, làm sao có thể thả nàng đi, Nghiễn Trạch vuốt da thịt bóng loáng của nàng, bỗng nhiên có cảm giác không xấu một tí nào, thê tử có lẽ trừ bỏ chân to một chút, mặt khác cùng nữ nhân cũng không khác nhau, có thể mang đến cho hắn vui sướng. " Đang lúc quan trọng bỗng nhiên nghe tiếng cửa đập bang bang, hắn tức giận hỏi: " Ai? " Kim Thúy ở bên ngoài nói: " Đại thiếu gia, lão gia nói ngài bồi ngài ấy ra ngoài một chuyến, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, nói ngài nhanh lên. " Tiêu Nghiễn Trạch nghi hoặc truy vấn: " Đi chỗ nào? " " Lão gia chưa nói, ngài gặp ngài ấy thì sẽ biết. " Kí Mi lại vui sướng: " Cha nói ngươi bồi hắn ra ngoài làm việc, ngươi không phải đang nhàn không có việc gì làm hay sao? Chuyện này tốt, có thể nhân cơ hội ra ngoài đi dạo. " Tiêu Nghiễn Trạch trong lòng hận nhạc phụ không có việc gì làm đi tìm hắn, tìm hắn ra ngoài nhất định là đòi tiền hắn. Hắn không tin là có thể moi tiền hắn, Lục tri huyện còn trói hắn không thành. Đi xem lão gia hỏa muốn làm cái gì? " Đã biết ta đây liền đi! " Tiêu Nghiễn Trạch buông thê tử ra, sửa soạn lại xiêm y, quay đầu lại mắt nhìn Kí Mi cười hì hì nói: " Ta đi ra ngoài bồi cha ngươi làm việc trước, chờ buổi tối ta quay lại dạy ngươi chuyện tốt. " Kí Mi nhẹ nhàng gật đầu, chống tay ngồi dậy: " Ngươi đi cẩn thận, buổi tối ta đợi ngươi trở về. " Nghiễn Trạch vui vẻ đáp lời, mở cửa để Kim Thúy tiến vào, chính mình đi tới chính phòng gặp nhạc phụ. Hắn trên đường đoán có thể là nhạc phụ muốn đi mua đồ dùng cho tết Đoan Ngọ, mang theo hắn đi để tiêu bạc. Số tiền sửa đường lớn như vậy không đào được, trên dưới một trăm lượng bạc để ăn tết hắn cũng không để bụng. Vào phòng thấy nhạc phụ trên người mặc thường phục, dẫn theo một cái rổ: " Nghiễn Trạch cùng ta ra khỏi thành, đưa đồ ăn tết cho Triệu tiên sinh, như vậy mới hợp ngọ tiết. " Nghiễn Trạch sửng sốt: " Ra khỏi thành? " Lục Thành Đống một bên đi ở phía trước, một bên nói: " Triệu tiên sinh đã dạy Cửu thúc ngươi, có thể xem như là lão sư của Cửu thúc ngươi. Ngươi theo ta đi thăm hắn, là thích hợp. Đáng thương lão nhân gia dưới gối không có con, hiện giờ là một người ở góa, chúng ta đi thăm hắn, ở lại một đêm bồi lão nhân gia trò chuyện. " "..... " Nghiễn Trạch lại sửng sốt: " Ra khỏi thành, còn ở lại một đêm? " Lục Thành Đống nói: " Đúng. " Nghiễn Trạch trong lòng không muốn, nhưng Triệu tiên sinh nếu đã là lão sư của Cửu Thúc, hắn cũng nên tôn trọng, lại là nhạc phụ điểm danh muốn hắn bồi căn bản là không thể từ chối, giả mù sa mưa cười nói: " Thì ra là lão sư của Cửu thúc, ta cũng không thể đi tay không, một hồi đi trên đường, ta lại chọn mua vài thứ cùng nhau mang đi. " Tố Thu lúc này cầm đồ che mưa ra tới, đưa cho Nghiễn Trạch: " Trời không tốt, sắp mưa, các ngươi chú ý một chút, đừng để dầm mưa. " Nghiễn Trạch thầm nghĩ, để kiều thê ở nhà, ngày mưa bồi nhạc phụ đi thăm hỏi lão nhân, thật là đen đủi. Nhưng trên mặt cười nhộn nhạo, vô cùng cao hứng bồi nhạc phụ ra cửa. Lục Thành đống nhớ đến việc tu sửa đường xá, cố ý kêu phu xe đi vào chỗ ổ gà, xe ngựa đi chậm rãi mà trên dưới xóc nảy. Tiêu Nghiễn Trạch nhìn thấu dụng ý của nhạc phụ, nhạc phụ càng làm như vậy hắn lại càng không xao động, giả ngu ngơ im bặt không nhắc tới việc đường xá. Lục Thành Đống đã hiểu là con rể quyết tâm không chi tiền, nản lòng thoái chí, chờ thăm xong Triệu tiên sinh trở về, để xe ngựa đi đường vòng tránh chỗ mấy cái hố. Đêm đó trở về, Tiêu Nghiễn Trạch ngồi xe mỏi mệt, một lòng nghỉ ngơi, vô tâm vô tư chạm vào thê tử. Ngủ say một đêm, sáng sớm hôm sau đã lấy lại năng lượng, mở mắt ra tinh thần đã tăng gấp trăm lần. Kí Mi còn đang ngủ, không phát hiện ra tâm tư không tốt của trượng phu đang ấp ủ làm chuyện xấu. Tiêu Nghiễn Trạch hiện tại đang hạ nụ hôn lên mặt nàng, Kí Mi ngứa ngứa khó chịu hừ hừ, muốn xoay người, hắn đoán đúng thời cơ, ôm eo nàng liền hôn môi nàng. Kí Mi ngủ mơ đột nhiên bị kiếp nạn này, chẳng sợ mở mắt cái gì cũng không thấy, dọa hắn bằng cách một bên đánh hắn, một bên cắn hắn. Nghiễn Trạch ăn đau, mất hứng nói: " Là ta, ngươi cắn ta làm cái gì? " Nàng kinh hồn chưa kịp định thần lại oán trách hắn: " Ta không biết là ngươi a, ta còn tưởng yêu ma quỷ quái muốn ăn ta. " Sắc quỷ Tiêu Nghiễn Trạch thật phẫn nộ, cười lạnh nói: " Đừng nóng vội, xem buổi tối ta ăn ngươi. " Nghe được trong viện có người đi lại, động nàng lúc này không tốt, tạm thời thu liễm tâm tư hết thảy chờ buổi tối. Ngày hội tới gần, Lục gia vội vàng bao bánh chưng, huân ngải chờ chuẩn bị, các nữ nhân rất bận, nam nhân cũng không nhàn, hôm nay mới quá nửa trưa, lượng xe ngựa dừng ở phía sau rất đông, nói là mang củi lửa mùa đông đến. Lục Thành Đống cao hứng nói với thê tử: " Ta hôm trước phát hiện có người bán củi, sau khi nghe ngóng giá tiện nghi, khiến cho bọn họ kéo trước một xe tới, tốc độ rất nhanh. " Nói rồi sắn tay áo đi ra phía ngoài. " Tố Thu ngồi uống trà với con rể nói: " Mau cùng cha ngươi đi khiêng củi lửa vào phòng chứa, ta thấy trời sắp mưa. " " A " Tiêu Nghiễn Trạch từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng làm việc nặng, không nghĩ tới nhà cha vợ còn bắt hắn làm cu li: " Ta? Thái Sơn đại nhân là tri huyện, những việc như vậy chỉ cần gọi thủ hạ đến dọn dẹp là được, không cần yêu cầu hắn tự mình làm. " Làm việc nặng còn phải mang theo hắn. Tố Thu khoát tay nhíu mày nói: " Việc này không phải là lạm dụng sức dân hay sao? Mấy bó củi đốt thôi, ngươi đi giúp một tay đi, mau dọn hết vào phòng chưa, đứng dậy nhanh đi. " Nói, thúc giục Tiêu Nghiễn Trạch đi ra ngoài. Tiêu Nghiễn Trạch banh mặt đi ra cửa sau, tức khắc kinh ngạc, nhạc phụ mua không phải là cửi lửa đã được chặt ra thành từng phách đều nhau, mà là từng cây gỗ thô. Hắn lớn như vậy, chỉ đi ở nông thôn nhìn từng nhóm tá điền thu hoa màu đánh hạt thóc, vất vả nhất cũng là để trán bị phơi nắng, nào biết có một ngày còn phải làm việc sử dụng thể lực nhiều như vậy. Nhưng cha vợ đều ra sức, hắn làm sao không thể xấu hổ mà đứng ở một bên. Cố mà đi hỗ trợ, hơn nữa hắn mang đến một gã sai vặt cùng với lão bộc Lục gia, vài người đều mang gỗ khiêng vào trong viện. Đáng thương thiếu gia đông phòng Tiêu gia, da thịt non mịn, lúc đầu không cảm thấy có cái gì, buổi tối trở lại trong phòng, cảm thấy lòng bàn tay đau, vừa cảm thấy tay đỏ hồng xước xước. Hắn một bụng oán khí, trút hết lên người thê tử: " Lục Kí Mi, ta thế nào lại cưới ngươi chứ? " Kí Mi không sai biệt lắm có thể đoán được hắn muốn nói gì, không đợi hắn quở trách, tự mình kiểm điểm nói: ".... Ta biết ta không tốt, đôi mắt nhìn không thấy, lại sinh ra hai cái chân to..." Tiêu Nghiễn Trạch thấy nàng thuận theo, nhịn không được cười: " Chính ngươi cũng biết a, chân là không có cách nào để xem, không biết ngươi có thể xem nơi đó hay không? " Kí Mi cảm thấy không khí không thích hợp, nhẹ nhàng hỏi: ".... Chỗ nào a? " Hắn hừ hừ cười hai tiếng, liền nói với nàng: " Ta đây liền nói cho ngươi biết. "
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]